Ngôn Tình [Dịch] Cả Kinh Thành Đang Bàn Tán Về Ta Và Vương Gia!

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi nghientruyen, 20 Tháng bảy 2025 lúc 10:25 PM.

  1. nghientruyen

    Bài viết:
    0
    Cả Kinh Thành Đang Bàn Tán Về Ta Và Vương Gia!

    Tác giả: Đại Quả Lạp

    Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, Hài hước, Xuyên không, Mỹ thực

    Số chương: 674

    [​IMG]

    Văn án:​

    Dư Niễu Niễu xuyên không về cổ đại, trở thành đích trưởng nữ của một gia đình quan lại.

    Nàng ở nhà không được cha yêu, mẹ thương?

    Không sao, chỉ cần có cơm ăn, nước uống là đủ!

    Đệ đệ, muội muội không coi nàng ra gì?

    Không vấn đề, mấy đứa nhóc nghịch ngợm không nghe lời thì đánh vài trận là xong.

    Cổ đại ngay cả món xào cũng không có mà ăn?

    Đừng lo, nàng là đại đầu bếp!

    * * *

    Kinh thành đột nhiên lan truyền một tin động trời-

    Đại tiểu thư Dư gia cùng Lăng Quận Vương đã hẹn ước chung thân, thậm chí còn mang thai!

    Người trong cuộc - Dư Niễu Niễu lập tức phản bác: Tin đồn! Tất cả đều là tin đồn!

    Nhưng chưa kịp ra mặt đính chính, một đạo thánh chỉ giáng xuống, ban hôn cho nàng và Lăng Quận Vương!

    Dư Niễu Niễu như bị sét đánh giữa trời quang, cả người cứng đờ.

    Lăng Quận Vương là ai?

    Đó là vị nắm quyền lực to lớn, giết người không chớp mắt, được mệnh danh là "Diêm Vương sống"!

    Danh tiếng hung ác của hắn đủ làm trẻ con ngừng khóc, khiến bá quan văn võ nghe thấy cũng mặt mày tái mét.

    Đối diện với nam nhân nguy hiểm từng bước áp sát, nàng sợ đến mức run rẩy, lắp bắp nói:

    "Hu hu hu.. ta sai rồi! Ta thật ra không hề mang thai!"

    Lăng Quận Vương: "Không sao, bây giờ mang thai vẫn còn kịp."

    Dư Niễu Niễu: ?

    * * *

    Văn phong nhẹ nhàng, hài hước.

    Ngôn tình, Cổ đại, 1v1, Sủng - Ngọt.
     
  2. Đăng ký Binance
  3. nghientruyen

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Diễn Biến Cốt Truyện Này Không Đúng Lắm!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Canh ba đêm khuya thanh vắng, vạn vật đều yên tĩnh.

    Tại một góc nào đó trong phủ đệ Dư gia, có hai người đang lén lút ngồi xổm.

    Đương Quy nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, chúng ta thật sự muốn bỏ trốn như vậy sao?"

    Dư Niễu Niễu ra sức bới đống cỏ trước mặt, không quay đầu lại nói.

    "Mọi người đều nói ta với Lăng Quận Vương có gian tình, nhưng ngươi cũng biết, ta chưa từng nói với Lăng Quận Vương một câu nào, hắn căn bản không biết ta là ai, càng không thể có quan hệ gì với ta.

    Chờ Lăng Quận Vương trở về kinh thành Ngọc Kinh, nghe được những lời đồn đãi đó, chắc chắn sẽ giết ta mất!"

    Nghĩ đến danh tiếng hung ác của Lăng Quận Vương, Đương Quy không khỏi rùng mình một cái.

    Dư Niễu Niễu: "Nhân lúc Lăng Quận Vương còn chưa trở về, chúng ta nhanh chóng rời đi, yên tâm, dựa vào tay nghề nấu nướng của ta, chắc chắn sẽ không để ngươi bị đói."

    Đương Quy gật đầu lia lịa.

    Đi theo tiểu thư, sẽ có thịt ăn!

    Bới đống cỏ ra, lộ ra cái lỗ chó ẩn dưới chân tường.

    Hai chủ tớ lần lượt chui ra ngoài.

    Dư Niễu Niễu có người quen trong thành, nàng định tìm người đó, mượn nhà hắn ở một đêm, đợi trời sáng sẽ ra khỏi thành.

    Đương Quy nắm chặt bọc đồ, vừa căng thẳng vừa phấn khích.

    "Tiểu thư, theo như cốt truyện trong sách truyện, tiếp theo có phải chúng ta sẽ gặp một vị công tử tuấn mỹ phong độ, rồi người với chàng sét đánh ngang tai, từ đó bắt đầu một câu chuyện tình yêu rung động lòng người không?"

    Dư Niễu Niễu cười khẩy: "Nam nhân chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ ta chạy đến tự do."

    Nửa canh giờ sau.

    Trong đại lao Kinh Triệu Phủ.

    Đương Quy và Dư Niễu Niễu hai tay bám vào song sắt, vẻ mặt đơ ra, mắt vô hồn.

    Đương Quy: "Cốt truyện này phát triển sai rồi!"

    Dư Niễu Niễu tựa đầu vào song sắt, đau khổ nói.

    "Ta không biết trong thành Ngọc Kinh lại còn có lệnh cấm đi lại ban đêm!"

    Trong thành khắp nơi đều có quan binh tuần đêm, chuyên bắt những kẻ nửa đêm không ngủ còn lảng vảng trên đường, hai người họ vừa chạy ra khỏi Dư phủ không lâu, đã rơi vào tay quan binh tuần đêm, được tặng một bộ còng tay sang trọng tại chỗ!

    Cai ngục đi tới, mở cửa lao, nói với họ.

    "Có người muốn gặp các ngươi."

    Dư Niễu Niễu và Đương Quy tưởng là người Dư gia biết tin đã chạy tới.

    Tuy nhiên, ngay sau đó, một nam tử tuấn mỹ mặc cẩm bào đỏ thêu hình chim ưng xuất hiện trước cửa lao.

    Hắn khoác áo choàng đen, bên hông đeo một thanh đao kiểu dáng cổ xưa, mái tóc đen nhánh được búi gọn bằng ngọc quan, lộ ra đôi mắt sắc lạnh như dao, sống mũi cao, môi mỏng, làn da trắng lạnh.

    Toàn thân tỏa ra khí chất nguy hiểm khiến người ta khiếp sợ.

    Nhìn thế nào cũng không phải là người dễ dây vào.

    Dư Niễu Niễu vừa nhìn thấy hắn thì như thấy quỷ, buột miệng nói.

    "Lăng Quận Vương?"

    Đồng thời, trong đầu nàng nhanh chóng hiện lên vô số 'bình luận', tất cả đều là những lời đồn đãi gần đây trong thành về nàng và Lăng Quận Vương.

    "Ngươi có biết không? Đích trưởng nữ của Dư thị lang thường xuyên hẹn hò riêng với Lăng Quận Vương, hai người bọn họ có phải thật sự có gì đó không?"

    "Hẹn hò riêng đã là gì? Rõ ràng đã hẹn ước rồi!"

    "Hẹn ước đã là gì? Ta nghe nói, Dư đại tiểu thư đã mang thai con của Lăng Quận Vương rồi!"

    * * *

    Dư Niễu Niễu trợn tròn mắt hạnh, mặt nhỏ tái nhợt, kinh hãi kêu lên.

    "Không đúng! Ngài không phải còn đang ở ngoài thành làm việc, phải hai ngày nữa mới về sao?"

    Lăng Quận Vương - Tiêu Quyện đặt tay lên chuôi đao, những ngón tay trắng bệch nổi rõ khớp xương tạo thành sự tương phản rõ rệt với chuôi đao màu đen, dường như giây tiếp theo sẽ rút đao ra khỏi vỏ.

    Ánh mắt hắn dần lạnh đi, giọng nói nguy hiểm.

    "Bản vương cũng không ngờ, mình chỉ ra ngoài làm chút việc, đã được thông báo mình sắp làm cha rồi."
     
  4. nghientruyen

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Ban Hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhận thấy động tác của Lăng Quận Vương, trong lòng Dư Niễu Niễu vang lên hồi chuông cảnh báo, không cần suy nghĩ liền lao tới, duỗi móng vuốt ra ấn tay hắn, không cho hắn rút đao.

    Hai tay cứ như vậy bất ngờ chồng lên nhau.

    Bầu không khí thoáng ngưng trệ.

    Dư Niễu Niễu phản ứng lại, hận không thể ngay tại chỗ chặt đứt móng vuốt của mình.

    Vị này chính là Lăng Quận Vương giết người không chớp mắt, trong kinh thành Ngọc Kinh nổi danh là Diêm Vương sống a!

    Nàng vậy mà dám sờ tay hắn!

    Nàng nhất định sẽ bị chém thành tám khúc ngay tại chỗ?

    Đương Quy đứng bên cạnh cũng ngây người.

    Nàng ấy có thế nào cũng không ngờ, tiểu thư nhà mình lại to gan như vậy, ngay cả tay của Lăng Quận Vương cũng dám sờ.

    Ánh mắt Tiêu Quyện càng lạnh hơn, giọng nói lộ ra vài phần sát ý.

    "Buông ra."

    Dư Niễu Niễu bị dọa đến run rẩy.

    Nhưng nàng biết, mình không thể để đối phương rút đao.

    Nghe đồn, Vô Quy đao trong tay Lăng Quận Vương chỉ cần ra khỏi vỏ, nhất định phải thấy máu.

    Nàng không muốn máu tươi văng khắp nơi!

    Vì vậy nàng không những không buông tay, ngược lại còn duỗi móng vuốt còn lại qua.

    Hai móng vuốt cùng nhau nắm chặt tay Lăng Quận Vương.

    Nàng đầy ai oán nói.

    "Quận vương điện hạ, ngài nghe ta giải thích a! Những lời đó đều là tin đồn, ta không có mang thai, càng không có làm ô uế thanh danh của ngài."

    Tiêu Quyện lạnh lùng hỏi: "Ai tung tin đồn?"

    Dư Niễu Niễu chột dạ: "Dù sao không phải ta."

    Tiêu Quyện lại không dễ bị qua mặt như vậy.

    "Bản vương đã phái người điều tra, những lời đồn này chính là từ Dư phủ các ngươi truyền ra."

    Dư Niễu Niễu nghẹn lời.

    Tâm tư nàng chuyển động, trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ.

    Cuối cùng nàng hít sâu một hơi, liều mạng một phen, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Lăng Quận Vương.

    Nàng ngậm nước mắt khóc lóc kể lể.

    "Thực không dám giấu giếm, thật ra ta đã ngưỡng mộ Quận vương điện hạ từ lâu, nhưng vẫn luôn không dám nói ra.

    Gần đây cũng không biết là ai nhìn ra tâm tư của ta đối với ngài, khắp nơi lan truyền lời đồn đãi về ta và ngài.

    Thật xin lỗi, ta thật sự không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này.

    Cầu xin ngài tin tưởng ta, việc này ta thật sự không biết."

    Dù nàng khóc đến lê hoa đái vũ, Tiêu Quyện vẫn không hề lay động, lạnh lùng như một tảng băng vĩnh viễn không tan chảy.

    *lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người nữ nhi.

    "Những điều này đều là lời nói một phía của ngươi, bản vương làm sao tin ngươi?"

    Dư Niễu Niễu nước mắt lưng tròng nhìn hắn: "Ta đã ái mộ ngài, tự nhiên là mong ngài sống tốt, làm sao có thể cố ý cố ý bôi nhọ thanh danh của ngài? Càng sẽ không để bản thân rơi vào tình cảnh khó xử như vậy."

    Tiêu Quyện im lặng không nói, không biết là tin hay không tin.

    Đương Quy đứng bên cạnh muốn nói lại thôi.

    Dư Niễu Niễu chắp hai tay, ánh mắt ngấn lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ cầu xin.

    "Vương gia ngài đại nhân đại lượng, tha cho ta lần này đi."

    Tiêu Quyện trầm giọng hỏi: "Tin đồn giữa ngươi và ta thì sao?"

    Từ khi hắn hồi thành, hầu như ai cũng dùng ánh mắt mờ ám nhìn hắn, cho dù hắn không để ý đến ánh mắt của người khác, cũng không muốn tự nhiên rước lấy phiền phức này.

    Dư Niễu Niễu vội vàng lau nước mắt, nhanh chóng nói.

    "Ngài yên tâm, tin đồn dừng lại ở người trí, người thật sự thông minh sẽ không tin những lời đồn đãi đó, chỉ có kẻ ngốc mới bị những lời đồn đó lừa gạt, không bao lâu nữa chuyện này sẽ từ từ lắng xuống."

    Tiêu Quyện: "Ngươi chắc chắn?"

    Dư Niễu Niễu thề son sắt: "Chắc chắn, nhất định, và khẳng định!"

    Tuy nhiên, ngay sau đó.

    Một viên quan lại vội vàng chạy vào, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Lăng Quận Vương, lớn tiếng nói.

    "Bẩm vương gia, trong cung phái người đưa thánh chỉ ban hôn, mời ngài lập tức đi tiếp chỉ!"

    Ban hôn?

    Trong lòng Dư Niễu Niễu lộp bộp một tiếng, có một loại dự cảm không lành.

    Tiêu Quyện trước tiên nhìn nàng một cái, sau đó mới hỏi.

    "Ban hôn cho ai?"
     
  5. nghientruyen

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Trời Ơi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Viên quan ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở bàn tay đang nắm chặt của Lăng Quận Vương và Dư Niễu Niễu, thầm nghĩ quả nhiên lời đồn đại không phải là vô căn cứ, nhìn hai người này xem, ở trong ngục giam mà đã không nhịn được thân mật, tình cảm thật nồng nàn!

    Viên quan tươi cười rạng rỡ nói:

    "Hoàng thượng nghe nói chuyện của Vương gia và đích trưởng nữ nhà Hộ bộ Thị lang, đặc biệt hạ ban hôn cho hai vị, chúc mừng Vương gia! Chúc mừng Dư đại tiểu thư!"

    Tiêu Quyện lại nhìn Dư Niễu Niễu, từng chữ từng chữ hỏi:

    "Tin đồn dừng lại ở người trí? Chỉ có kẻ ngu ngốc mới bị tin đồn lừa gạt? Hửm?"

    Dư Niễu Niễu như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.

    Trời ơi!

    Không thể chơi người ta như vậy chứ!

    Nàng không chịu đựng nổi nữa, trước mắt tối sầm, ngã thẳng về phía trước!

    Giây phút cuối cùng, nàng còn nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của viên quan.

    "Dư tiểu thư lại vui mừng đến ngất xỉu!"

    * * *

    Dư Niễu Niễu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc.

    Nhìn xung quanh, xác định đây chính là khuê phòng của mình.

    Nàng thở phào nhẹ nhõm.

    "Hóa ra là mơ à!"

    "Mơ gì vậy?" Đương Quy bưng chén thuốc đi tới, tò mò hỏi.

    Dư Niễu Niễu dùng giọng điệu hài hước nói: "Vừa rồi ta mơ thấy Lăng Quận Vương, còn mơ thấy Hoàng thượng ban hôn cho chúng ta, ngươi nói có đáng sợ không?"

    Nói xong, nàng phát hiện biểu cảm của Đương Quy trở nên khó tả.

    Đương Quy dập tắt tia hy vọng cuối cùng của nàng một cách không nỡ:

    "Không phải mơ đâu."

    Nụ cười trên mặt Dư Niễu Niễu dần dần cứng lại.

    Đương Quy tiếp tục nói: "Hoàng thượng thật sự đã ban hôn cho người và Lăng Quận Vương, thánh chỉ đã được đưa đến Dư phủ rồi, một tháng nữa hai người sẽ thành hôn."

    Dư Niễu Niễu ngây người ra cả phút đồng hồ.

    Nàng đờ đẫn nằm xuống, hai tay đan trước ngực, bình thản khép mắt lại.

    Đương Quy khó hiểu: "Tiểu thư, người đang làm gì vậy?"

    Dư Niễu Niễu: "Đừng nói chuyện với ta, hãy để ta yên lặng rời khỏi thế gian này."

    Đương Quy cạn lời, đưa tay kéo Dư Niễu Niễu dậy khỏi giường.

    "Tiểu thư, người nghĩ chết rồi là có thể yên lặng sao? Người có biết bây giờ bên ngoài người ta nói gì về người không?"

    Dư Niễu Niễu bịt tai lại: "Ta không muốn nghe."

    Đương Quy nói nhanh như súng liên thanh:

    "Bọn họ nói người nửa đêm lẻn ra khỏi nhà là để gặp gỡ Lăng Quận Vương, còn nói người vì được Hoàng thượng ban hôn mà vui mừng đến ngất xỉu trong lòng Lăng Quận Vương."

    Dư Niễu Niễu nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm, buông tay xuống hỏi:

    "Ta ngất xỉu trong lòng Lăng Quận Vương?"

    Đương Quy thuật lại sự thật một cách khách quan: "Lúc đó người ngã nhào về phía Lăng Quận Vương, tay của Vương gia còn bị người nắm chặt, muốn tránh cũng không tránh được."

    Dư Niễu Niễu tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.

    Càng nghĩ càng muốn chết.

    Cô vươn tay kéo chăn trùm kín mặt, phát ra tiếng kêu than thống khổ.

    "Lần này ta thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tội lỗi!"

    Đương Quy kéo chăn nàng xuống, lạnh lùng nói:

    "Tuy nô tỳ không biết sông Hoàng Hà là sông gì, nhưng trước khi người nhảy xuống, hãy uống thuốc trước đã."

    Dư Niễu Niễu nhìn nàng ấy với vẻ mặt tuyệt vọng.

    "Ta đã thảm như vậy rồi, tại sao còn phải uống thuốc?"

    Đương Quy đưa chén thuốc đến bên miệng nàng: "Tối qua người vì tức giận quá mà hôn mê, phủ y đặc biệt kê phương thuốc này, nói là có thể bình tâm tĩnh khí, nô tỳ đã cho thêm chút đường đỏ, chắc không đắng đâu, người mau uống lúc còn nóng đi."

    Dư Niễu Niễu nhấp một ngụm nhỏ, quả thật không đắng.

    Nàng mới uống hết chỗ thuốc trong chén.

    Đương Quy nhớ lại chuyện tối qua, không nhịn được sự tò mò trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ mặt hóng hớt tiêu chuẩn, tám chuyện hỏi:

    "Tiểu thư, khi nào thì người có ý đó với Lăng Quận Vương vậy?"

    Là nha hoàn thân cận của tiểu thư, ngày nào cũng ở bên cạnh tiểu thư, vậy mà nàng ấy lại hoàn toàn không biết chuyện này.
     
  6. nghientruyen

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Tin Đồn Thất Thiệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ai ngờ Dư Niễu Niễu lại nói:

    "Trước tối qua, ta còn chưa từng nói với Lăng Quận Vương một câu nào, làm sao có thể có ý gì với hắn được?"

    Đương Quy càng thêm khó hiểu: "Vậy tối qua tiểu thư nói như vậy.."

    Dư Niễu Niễu ra vẻ cao thâm: "Đó là kế sách tạm thời."

    Đương Quy vẫn không hiểu.

    Dư Niễu Niễu liền kiên nhẫn giải thích cho nàng ấy.

    "Ngươi thử nghĩ xem, lời đồn là từ Dư phủ chúng ta truyền ra, nếu Lăng Quận Vương thật sự muốn truy cứu, chắc chắn sẽ tra ra chuyện ngọc bội.."

    Chuyện này phải ngược dòng thời gian về một tháng trước.

    Dư Niễu Niễu theo phụ thân vào cung dự tiệc, trong lúc đó tình cờ nhặt được một miếng ngọc bội.

    Nàng mất công tìm kiếm người đánh mất, tiếc thay vẫn không tìm được.

    Vừa đúng lúc gần đây nàng túng thiếu, cần tiền để làm việc, nên nàng liền cầm ngọc bội đến tiệm cầm đồ Phương Ký bán được một trăm lượng bạc.

    Ai ngờ chưởng quầy tiệm cầm đồ ngày hôm sau đã tìm đến cửa, nói miếng ngọc bội đó của Lăng Quận Vương phủ, tiệm bọn họ không dám nhận, nhất quyết phải trả lại ngọc bội cho Dư Niễu Niễu.

    Dư Niễu Niễu lúc này mới biết chủ nhân ngọc bội lại là Lăng Quận Vương.

    Nàng biết Lăng Quận Vương không dễ chọc, đành phải trả lại tiền, định tìm cơ hội trả lại ngọc bội cho Lăng Quận Vương.

    Nhưng gần đây Lăng Quận Vương luôn bận công vụ ở nơi xa, không có mặt ở kinh thành Ngọc Kinh.

    Dư Niễu Niễu tìm không được người, ngọc bội vẫn bị nàng giữ trong tay.

    Điều càng không ngờ tới là, chuyện này bị người ta truyền ra ngoài, lại càng truyền càng thêm thổi phồng.

    Ban đầu chỉ có người nói Lăng Quận Vương đem ngọc bội của mình làm tín vật định tình tặng cho Dư Niễu Niễu.

    Sau đó lại biến thành nàng đã cùng Lăng Quận Vương hẹn ước chung thân, hơn nữa trong bụng nàng còn mang con của Lăng Quận Vương!

    Tam sao thất bản là gì?

    Đây chính là ví dụ điển hình của tam sao thất bản!

    Trong lòng Dư Niễu Niễu vô cùng hối hận, sớm biết như vậy, lúc trước nói gì nàng cũng sẽ không nhặt miếng ngọc bội đó!

    "Nếu để Lăng Quận Vương tra ra ta từng đem ngọc bội của hắn đi tiệm cầm đồ bán tiền, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta, với tính cách đa nghi của hắn, nói không chừng còn sẽ nghi ngờ ta cố ý trộm ngọc bội của hắn, đến lúc đó ta thật sự trăm miệng cũng không thể giải thích."

    Đương Quy chợt hiểu: "Cho nên tiểu thư mới bịa ra lời nói dối, nói mình ái mộ Lăng Quận Vương, để Lăng Quận Vương không tiếp tục truy cứu nữa."

    Dư Niễu Niễu vẻ mặt đau khổ.

    "Trong tình huống lúc đó, ta cũng chỉ nghĩ ra được cách này thôi."

    Đương Quy truy hỏi: "Vậy bây giờ tiểu thư tính sao? Hoàng thượng muốn ban hôn cho hai người đấy."

    Không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến chuyện này Dư Niễu Niễu liền cảm thấy đau đầu.

    Cũng không biết lão Hoàng đế nghĩ thế nào?

    Thế mà lại tin cả những lời đồn đại quá đáng như vậy.

    Đây chẳng phải là nhầm lẫn uyên ương sao!

    Dư Niễu Niễu thở dài một hơi.

    "Ngày mai lo chuyện ngày mai, hôm nay cứ để ta sống sót qua hôm nay đã."

    Nói xong nàng liền định nằm xuống ngủ tiếp.

    Cửa phòng lúc này lại bị đẩy mạnh ra!

    Dư Khang Thái hùng hổ xông vào.

    Ông rõ ràng là vừa tan triều, trên người còn mặc quan phục màu đỏ tươi đại diện cho chức vụ Hộ bộ Thị lang, tay cầm một cái chổi lông gà, vừa vào cửa liền chỉ vào Dư Niễu Niễu mắng to.

    "Ngươi - cái đứa nữ nhi bất hiếu! Dám nửa đêm lén ra khỏi nhà để tư tình với người khác, lại còn bị nhốt vào đại lao! Nếu không phải Kinh Triệu Phủ phái người đến báo tin, ta đâu hay biết ngươi có gan lớn đến nhường này?"

    Dư Niễu Niễu bị dọa cho giật mình, nhanh chóng nhảy xuống giường.

    "Cha, cha nghe con giải thích đã, tối qua con chỉ muốn ra ngoài ngắm trăng thôi, không ngờ lại đúng lúc gặp quan binh của Kinh Triệu Phủ."

    "Đến lúc này rồi, ngươi còn dám chối cãi? Xem ta có đánh chết ngươi không!"

    Dư Khang Thái vung chổi lông gà lên định đánh vào người Dư Niễu Niễu.

    Dọa cho Dư Niễu Niễu ôm đầu chạy trốn.

    Miệng nàng vẫn không quên la hét.

    "Bây giờ con là vị hôn thê của Lăng Quận Vương, nếu cha đánh con bị thương, làm sao ăn nói với Lăng Quận Vương?"
     
  7. nghientruyen

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Mặt Mũi Của Ta Đều Bị Nó Làm Mất Hết Rồi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe vậy, Dư Khang Thái càng tức giận hơn, giơ chổi lông gà đuổi theo không buông.

    "Con bé chết tiệt này, lại còn dám uy hiếp lão tử? Điều tốt không học, lại học đầy những thói hư tật xấu! Sớm biết ngươi là loại người này, lúc trước ta đã không nên phái người đến Ba Thục đón ngươi về!"

    Một người chạy trước, một người đuổi sau.

    Hai cha con cứ thế chạy vòng quanh bàn.

    Đương Quy nhìn cảnh này, trong đầu hiện lên một số tình tiết trong sách truyện, không nhịn được mà thở dài.

    "Nàng chạy, chàng đuổi, nàng khó thoát."

    Cuối cùng vẫn là Dư Khang Thái đuối sức trước, dừng lại.

    Ông vịn mép bàn thở hổn hển, dùng chổi lông gà chỉ vào Dư Niễu Niễu mắng.

    "Ngươi có bản lĩnh gây họa, thì có bản lĩnh đừng chạy!"

    Dư Niễu Niễu cũng mệt không nhẹ, trên đầu đầy mồ hôi: "Cha, sự việc đã như vậy rồi, dù cha có đánh chết con cũng vô ích."

    Dư Khang Thái gầm lên giận dữ: "Rốt cuộc ta đã tạo nghiệp gì mà sinh ra đứa con chuyên đến để đòi nợ thế này?"

    Hầu phu nhân Khương thị bước vào.

    Tuy đã ngoài ba mươi, nhưng bà ta được chăm sóc rất tốt, thời gian hầu như không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt, cộng thêm cách trang điểm tỉ mỉ, khiến bà ta trông vẫn xinh đẹp động lòng người.

    "Quan nhân, chàng đang làm gì vậy?"

    Khương thị vội vàng đỡ Dư Khang Thái, để ông ngồi xuống bên cạnh bàn, vừa vỗ nhẹ lưng, giúp ông hít thở.

    "Cho dù Niễu Niễu có làm sai điều gì, chàng cũng không nên tức giận như vậy, nếu tức giận hại thân thể thì phải làm sao?"

    Dư Khang Thái dần dần thở đều lại, sắc mặt khá hơn một chút, nhưng giọng điệu vẫn rất gay gắt.

    "Nó không chỉ dây dưa không rõ ràng với Lăng Quận Vương, mà còn đem chuyện này làm ầm ĩ đến trước mặt Hoàng đế.

    Bây giờ cả kinh thành Ngọc Kinh đều biết, Dư gia chúng ta nuôi ra một đứa nữ nhi không biết giữ gìn khuôn phép!

    Mặt mũi của ta đều bị nó làm mất hết rồi!"

    Khương thị rót một chén trà, đặt bên cạnh tay ông, nhỏ nhẹ dỗ dành.

    "Niễu Niễu tuổi còn nhỏ, đối nhân xử thế khó tránh khỏi có chút vụng về, chúng ta làm trưởng bối, phải bao dung nó nhiều hơn."

    Câu nói này nghe như đang bênh vực Dư Niễu Niễu, nhưng thực tế lại đang thêm dầu vào lửa.

    Quả nhiên.

    Vừa nghe Khương thị nói xong, cơn giận vừa lắng xuống của Dư Khang Thái lại bùng lên!

    Ông vỗ bàn mắng.

    "Nó đã mười sáu tuổi rồi! Đã cập kê rồi!

    Lại nhìn Sính Sính đi, cũng là nữ nhi của ta.

    Sính Sính còn nhỏ hơn Niễu Niễu hai tuổi, nhưng lại hiểu chuyện ngoan ngoãn hơn nó nhiều, chưa bao giờ làm ta phiền lòng.

    Đâu giống như con bé chết tiệt này, từ khi trở về chưa từng để ta sống yên ổn một ngày!"

    Dư Niễu Niễu là con của chính thất - phu nhân Tạ thị - người đã qua đời. Còn Khương thị là kế thất được Dư Khang Thái cưới về sau.

    Sau khi Khương thị vào cửa, lần lượt sinh được một trai một gái, Dư Sính Sính là một trong số đó.

    Khương thị tiếp tục nhẹ nhàng khuyên nhủ.

    "Thôi thôi, quan nhân đừng giận nữa, Niễu Niễu đã làm không tốt, chàng cứ dạy dỗ nó cho tốt là được, ngàn vạn lần đừng vì thế mà tức giận hại thân thể."

    Lời này nhắc nhở Dư Khang Thái.

    Con nhãi hư hỏng này đúng là cần phải dạy dỗ cho cẩn thận, nếu không thì sớm muộn cũng sẽ chẳng biết trời cao đất dày là gì!

    Ông chỉ vào mũi Dư Niễu Niễu, quát lớn.

    "Ngươi đi quỳ ở từ đường, tự kiểm điểm cho tốt, không có sự cho phép của ta thì không được đứng dậy!"

    Khương thị dịu dàng nói với Dư Niễu Niễu.

    "Cha con thân thể không tốt, sau này bớt chọc ông ấy giận, biết chưa?"

    Dư Niễu Niễu rất rõ ràng Khương thị không ưa mình.

    Vì vậy nàng cũng không muốn nói nhiều với bà ta, tiện tay cầm một chiếc áo choàng khoác lên người, quay đầu bỏ đi.

    Phía sau truyền đến tiếng quát mắng của Dư Khang Thái.

    "Nhìn thái độ của nó kìa? Trưởng bối nói chuyện với nó, nó lại chẳng thèm để ý, cũng không biết nương nó đã dạy dỗ nó như thế nào?"

    Bước chân của Dư Niễu Niễu khựng lại.

    Nàng dường như muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, lặng lẽ bước nhanh rời đi.
     
  8. nghientruyen

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Như Xương Cá Mắc Trong Cổ Họng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ đường Dư gia bày biện rất nhiều bài vị.

    Đó đều là tổ tiên của Dư gia.

    Dư Niễu Niễu quỳ trên đệm hương bồ, nhìn chằm chằm những bài vị trước mặt, ngẩn người.

    Trong lư hương, trầm hương đang chậm rãi cháy, tỏa ra làn khói xanh nhàn nhạt.

    Nàng cứ quỳ như vậy suốt cả một ngày.

    Bên ngoài trời đã tối.

    Hai chân Dư Niễu Niễu đã tê cứng.

    Nàng nhìn trái nhìn phải, xác định xung quanh không có ai, liền lặng lẽ đổi tư thế, ngồi lên đệm hương bồ

    "Tiểu thư."

    Nàng quay đầu nhìn theo tiếng gọi, thấy Đương Quy lén lút lẻn vào.

    Đương Quy chạy đến trước mặt nàng, từ trong ngực lấy ra hai cái bánh bao trắng còn nóng hổi.

    "Lão gia hạ lệnh, không cho phép bất cứ ai đưa đồ ăn cho tiểu thư, đây là nô tỳ lén lấy từ trong bếp, tiểu thư mau ăn đi."

    Cả ngày không ăn gì, Dư Niễu Niễu đã sớm đói bụng.

    Nàng cầm bánh bao lên cắn từng miếng lớn.

    Đương Quy vô cùng xót xa: "Tiểu thư ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn."

    Chỉ ăn bánh bao không thôi thì quá khô, Dư Niễu Niễu cầm lấy trái cây bày trên bàn thờ, há miệng cắn một miếng.

    Nước ép trong trái cây làm dịu cơn khát của nàng.

    Đương Quy hìn mà sững sờ, mắt tròn xoe.

    "Đây, đây là đồ cúng cho tổ tiên!"

    Dư Niễu Niễu ăn đến hai má phồng lên, nói chuyện cũng hơi ú ớ.

    "Tổ tiên chắc chắn không nỡ nhìn ta bị chết khát, hẳn là không ngại chia cho ta vài quả đâu."

    Đương Quy không nói nên lời.

    Tiểu thư nhà nàng không có gì dư thừa, chỉ có ngụy biện là đặc biệt nhiều.

    Dư Niễu Niễu vừa ăn vừa hỏi.

    "Họ không làm khó ngươi chứ?"

    Đương Quy thành thật đáp: "Lão gia phạt nô tỳ ba tháng tiền công."

    Dư Niễu Niễu yên tâm, chỉ là phạt tiền thôi, không có vấn đề gì lớn.

    Đương Quy là người cô vô tình nhặt được ở Ba Thục.

    Lúc đó Đương Quy bị thương nặng hôn mê, Dư Niễu Niễu tốn rất nhiều công sức mới tìm người chữa trị cho nàng ấy, nhưng sau khi tỉnh lại, Đương Quy đã mất trí nhớ, ngay cả cái tên Đương Quy cũng là do Dư Niễu Niễu tạm thời đặt cho.

    Từ đó về sau, Đương Quy vẫn luôn ở bên cạnh Dư Niễu Niễu.

    Bề ngoài Đương Quy là nha hoàn của Dư Niễu Niễu, nhưng Dư Niễu Niễu chưa từng ký giấy bán thân với nàng ấy, vì vậy Đương Quy vẫn thuộc thân phận lương dân.

    Cho dù là Dư phủ, cũng không thể tùy tiện trừng phạt nàng ấy.

    Ăn no rồi, Dư Niễu Niễu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

    Đương Quy cẩn thận khuyên nhủ: "Tiểu thư, kỳ thực người không cần thiết phải luôn chọc lão gia tức giận, dù phu nhân không còn nữa, người vẫn là đại tiểu thư dòng chính của Dư phủ, chỉ cần người ngoan ngoãn nghe lời, lão gia chắc chắn sẽ không bạc đãi người đâu."

    Nghe vậy, Dư Niễu Niễu chỉ cười nhạt.

    "Ngươi không hiểu."

    Không phải nàng cố tình chọc giận phụ thân, mà sự tồn tại của nàng đối với gia đình này chính là một cái gai.

    Vợ đầu của Dư Khang Thái họ Tạ.

    Nhưng vì một số mâu thuẫn, hai người đã hòa ly từ nhiều năm trước.

    Sau khi trở về nhà mẹ đẻ, Tạ thị mới phát hiện mình đã mang thai.

    Bà không muốn dính líu gì đến Dư Khang Thái nữa, nên đã sinh nữ nhi ở nhà mẹ đẻ, chính là Dư Niễu Niễu.

    Từ khi sinh ra, Dư Niễu Niễu chưa từng gặp mặt cha ruột của mình.

    Mãi đến sau lễ cập kê năm 16 tuổi, nàng mới được Thuận An Hầu đón về kinh thành Ngọc Kinh.

    Lúc bấy giờ Thuận An Hầu đã lấy vợ kế là Khương thị, hơn nữa Khương thị đã sinh cho ông một trai một gái.

    Gia đình bốn người bọn họ sống vui vẻ hòa thuận.

    Sự xuất hiện đột ngột của Dư Niễu Niễu, giống như xương cá mắc trong cổ họng.

    Khiến cho mỗi người trong Dư phủ đều cảm thấy khó chịu.

    Dư Niễu Niễu cũng là người từ nhỏ được gia đình nuông chiều mà trưởng thành.

    Nàng không muốn bản thân thiệt thòi để chiều lòng người khác, liền mặc kệ tính cách của mình, muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói.

    Nghĩ đến đây, Dư Niễu Niễu khẽ cười.

    Đương Quy không hiểu.

    "Người cười cái gì vậy?"
     
  9. nghientruyen

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Tên Diêm Vương Sống Kia Sao Lại Đến Đây?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dư Niễu Niễu lười biếng nói: "Ban đầu ta còn hơi lo lắng bọn họ sẽ dùng chuyện hôn sự để khống chế ta, giờ thì tốt rồi, Hoàng thượng đích thân ban hôn cho ta, ai cũng đừng hòng lấy chuyện hôn sự của ta ra tính toán nữa."

    Thời buổi này hôn nhân đều là do cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, Dư Niễu Niễu với tư cách là người trong cuộc chẳng có chút quyền tự chủ nào.

    Nếu Thuận An Hầu và Khương thị nhất quyết muốn gả nàng cho một tên ngốc, cả đời sau của nàng coi như xong.

    Đương Quy lại lo lắng không yên.

    "Nhưng mà nô tỳ nghe nói Lãng Quận Vương giết người như ngóe, vong hồn chết dưới đao hắn nhiều không kể xiết, lỡ như sau khi thành thân hắn bắt nạt người thì phải làm sao?"

    Dư Niễu Niễu vẻ mặt thờ ơ: "Đánh cũng đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát, còn có thể làm sao? Chỉ có thể nằm im mặc hắn bắt nạt thôi."

    Đương Quy cạn lời.

    Nàng ấy hiểu rất rõ tính cách tiểu thư nhà mình, đối với câu trả lời này không hề bất ngờ.

    Vì vậy nàng ấy đã sớm có chuẩn bị.

    Nàng ấy từ trong ngực móc ra hai quyển sách, nhét vào tay Dư Niễu Niễu.

    "Tiểu thư, người xem hai quyển truyện này, có lẽ sẽ có thu hoạch."

    Dư Niễu Niễu thuận tay lật xem truyện, phát hiện quyển truyện này đều kể về những câu chuyện sau kết hôn.

    Trong đó còn xen lẫn rất nhiều đoạn miêu tả cảnh nóng.

    Biểu cảm của nàng dần trở nên vi diệu.

    "Đương Quy, khẩu vị của ngươi cũng nặng đô đấy."

    Đương Quy e thẹn nói: "Đây là một trong những bảo bối của nô tỳ, bên trong có rất nhiều kiến thức giữa vợ chồng, dù sao cũng bị bắt nạt, người không bằng đổi một cách bị bắt nạt khác."

    Dư Niễu Niễu cười gian xảo.

    Cô gái, cô cũng hiểu biết nhiều đấy.

    Nàng cất quyển truyện đi, vẻ mặt nghiêm túc dạy bảo.

    "Đương Quy à, xem nhiều loại truyện này không tốt cho thể xác và tinh thần, ngươi đưa hết bảo bối của ngươi cho ta, ta sẽ thay ngươi gánh chịu tất cả."

    Đương Quy: "..."

    Ta tin lời người mới là lạ!

    Dư Niễu Niễu ở từ đường xem truyện cả đêm.

    Chẳng may nhiễm lạnh, ngày hôm sau nàng liền ngã bệnh.

    Phủ y đến xem bệnh cho nàng, nói rằng nàng bị cảm lạnh, may mà không nghiêm trọng. Uống chút thuốc rồi nghỉ ngơi vài ngày là có thể khỏi hẳn.

    Đương Quy tiễn phủ y đi, quay đầu lại liền thấy tiểu thư nhà mình đã bò dậy khỏi giường.

    "Tiểu thư, đại phu dặn người phải nghỉ ngơi nhiều, hiện tại người không thể cử động lung tung."

    Dư Niễu Niễu lập tức bỏ ngay dáng vẻ yếu ớt ban nãy, tràn đầy sức sống mà nói:

    "Ta chỉ hơi cảm một chút thôi, không sao đâu. Mau đi lấy lò than nhỏ ra, hôm nay chúng ta làm tiệc nướng!"

    Đương Quy nhanh chóng phản ứng lại: "Vừa rồi đều là người giả vờ?"

    Vừa rồi Dư Niễu Niễu nằm trên giường bộ dạng thoi thóp, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, dọa mọi người sợ chết khiếp.

    Dư Niễu Niễu nhanh chóng đi giày, vui vẻ nói:

    "Ta chỉ giả vờ nghiêm trọng một chút, bọn họ mới không đến làm phiền ta dưỡng bệnh, ngươi đừng đứng ngây ra đó, mau đi chuẩn bị than, ta đi làm gia vị."

    Nghĩ đến thịt nướng thơm ngon, nàng tràn đầy năng lực!

    * * *

    Vì chuyện của Dư Niễu Niễu, hai ngày nay tâm trạng của Dư Khánh Thái rất không tốt.

    Khương thị dỗ dành ông hồi lâu mới làm ông vui vẻ trở lại.

    Đợi tâm tình ông tốt lên, Khương thị liền đề nghị:

    "Chàng ở nhà buồn bực, chi bằng dẫn theo các con ra ngoài một chút cho khuây khỏa."

    Dư Khang Thái cảm thấy ý kiến này rất hay, liền vui vẻ đồng ý:

    "Vẫn là nàng chu đáo."

    Giang thị mỉm cười, sai người gọi hai đứa con của mình tới.

    Con trai bà ta tên là Dư Thịnh, năm nay 15 tuổi, còn nữ nhi tên là Dư Sính Sính, 14 tuổi.

    Dư Thịnh thừa hưởng dung mạo từ mẫu thân, nét mày ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng, nhưng trên người lại mang phong thái của trưởng tử trong gia tộc: Quân tử đoan chính, thanh tao như ngọc được mài giũa.

    Dung mạo của Dư Sính Sính lại giống phụ thân hơn, đôi mắt to, tóc đen nhánh, lông mày được vẽ thành dáng lá liễu mảnh mai, dáng người thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp còn mang theo vài phần nét trẻ con, trông rất đáng yêu.

    Hai huynh muội cùng bước tới hành lễ vấn an cha mẹ.

    Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn hiểu chuyện của bọn họ, Dư Khánh Thái cười đến nỗi nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hiện ra.

    Lúc này ông đã hoàn toàn quên mất đứa nữ nhi bất hiếu Dư Niễu Niễu kia.

    Cho đến khi, quản gia chạy vào bẩm báo.

    "Lão gia, phu nhân, Lãng Quận Vương đến rồi!"

    Nụ cười trên mặt Dư Khánh Thái lập tức cứng đờ.

    Tên Diêm Vương sống kia sao lại đến đây?
     
  10. nghientruyen

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Cháy Nhà Rồi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cổng Dư phủ.

    Dư Khang Thái dẫn theo trưởng tử vội vàng bước tới, cúi người hành lễ với Lăng Quận Vương:

    "Không biết Quận vương điện hạ giá lâm, không kịp nghênh đón từ xa, mong điện hạ thứ tội."

    Tiêu Quyện hôm nay không mặc quan phục, mà khoác trên mình một bộ trường bào tay hẹp màu xanh thẫm, thắt lưng da gọn gàng, đầu đội ngọc quan. Ánh mắt và nét mày của hắn vẫn sắc bén như đao, lạnh lùng đến mức khiến người khác phải run sợ.

    Chỉ cần nhìn hắn một cái, cũng không nhịn được mà sinh lòng kính sợ.

    Hắn tiện tay ném roi ngựa cho thị vệ bên cạnh, thản nhiên hỏi.

    "Dư Niễu Niễu đâu?"

    Dư Khang Thái sợ chậm trễ với vị Diêm Vương sống này, vội vàng đáp.

    "Tiểu nữ bị bệnh, đang ở nhà dưỡng bệnh."

    Tiêu Quyện: "Dẫn bản vương đi xem."

    Hắn không tin những lời Dư Niễu Niễu nói tối qua, đặc biệt sai người đi điều tra, cuối cùng thật sự để hắn tra ra được một số thứ.

    Hôm nay hắn đến chính là để hỏi rõ Dư Niễu Niễu.

    Dư Khang Thái có chút do dự: "Việc này.. không ổn lắm.."

    Chưa nói đến việc nam nữ khác biệt, chỉ nói Dư Niễu Niễu hiện tại còn đang bệnh, lỡ như lây bệnh cho Lăng Quận Vương, ai sẽ gánh vác trách nhiệm này?

    Nhưng Tiêu Quyện lại không có ý định hỏi ý kiến đối phương.

    Hắn sải bước chân dài, trực tiếp bước qua cổng Dư phủ.

    Dư Khang Thái không còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.

    "Quận Vương mời đi bên này."

    Họ rất nhanh đã đến Thanh Ngọc cư.

    Dư Khang Thái đang chuẩn bị sai người đi thông báo Dư Niễu Niễu thay y phục tiếp khách, lại thấy cửa sổ Thanh Ngọc cư đang bốc khói.

    Ông sợ đến tái mặt, hoảng hốt kêu lên:

    "Cháy rồi! Mau dập lửa!"

    * * *

    Trong phòng.

    Đương Quy nhét than củi vào lò sưởi nhỏ.

    Có lẽ là do than củi hơi ẩm, lò sưởi nhỏ cứ bốc khói ra ngoài.

    Đương Quy bị hun đến khó chịu, vội vàng lấy quạt, quạt về phía cửa sổ, muốn nhanh chóng đẩy khói ra khỏi phòng.

    Dư Niễu Niễu phết nước sốt đặc chế lên xiên thịt, thịt cừu được nướng xèo xèo, mùi thơm nồng nàn lan tỏa.

    Đương Quy không nhịn được nuốt nước miếng.

    "Thơm quá!"

    Trước đây nàng ấy cũng đã từng ăn thịt nướng, nhưng đều không thơm bằng thịt nướng của tiểu thư làm.

    Có đôi khi ngay cả nàng ấy cũng tò mò, tại sao Dư Niễu Niễu là một tiểu thư khuê các, mà tay nghề nấu nướng lại tốt như vậy? Bất kể nguyên liệu nào đến tay nàng, đều có thể trở nên đặc biệt thơm ngon.

    Dư Niễu Niễu rắc một ít hành lá, chia ra hai xiên thịt cừu cho nàng ấy.

    "Hai xiên này đã chín rồi, ngươi nếm thử xem."

    Đương Quy vội vàng buông quạt, nhận lấy xiên thịt, vừa định há miệng cắn.

    Đột nhiên nghe thấy một tiếng "ầm".

    Cửa phòng bị người ta đạp tung từ bên ngoài!

    Ngay sau đó liền thấy một bóng người cao lớn tuấn tú xông vào.

    Người xông vào không ai khác chính là Lăng Quận Vương - Tiêu Quyện!

    Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua, muốn tìm kiếm người bị mắc kẹt trong đám cháy.

    Ai ngờ, vừa nhìn qua, lại thấy một cái lò sưởi nhỏ đang bốc khói mù mịt, cùng hai nữ nhân ngồi xổm bên cạnh lò sưởi ăn thịt nướng ngon lành.

    Tiêu Quyện: "..."

    Dư Niễu Niễu: "..."

    Hai người cách làn khói nhìn nhau.

    Im lặng.

    Sự im lặng bao trùm cả Dư phủ trong đêm nay!

    Đám gia nhân trong Dư phủ xách xô nước, bưng chậu gỗ vội vã chạy vào.

    Họ đang định hắt nước dập lửa, lại đồng loạt sững sờ sau khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng.

    Không phải nói là cháy rồi sao? Lửa đâu?

    Sao chỉ có một cái lò nướng?

    * * *

    Nửa canh giờ sau.

    Lò sưởi nhỏ, thịt cừu, nước sốt, giá nướng tự chế đều bị ném ra ngoài.

    Cửa sổ đều được mở ra, khói tan hết.

    Trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ, và đốt lư hương.

    Mùi thịt nướng cuối cùng còn sót lại cũng bị hương thơm của trầm lấn át.

    Dư Niễu Niễu và Đương Quy quỳ trên mặt đất, chịu sự khiển trách của Dư Khang Thái.

    Tiêu Quyện ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn màn này.

    Cho đến khi hắn đợi đến mất kiên nhẫn, mới mở miệng cắt ngang lời Dư Khang Thái.

    "Bản vương có chuyện muốn nói riêng với lệnh thiên kim."
     
  11. nghientruyen

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Hừ, Gã Chó!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Yêu cầu của Tiêu Quyện rõ ràng là không hợp lễ nghi, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, làm sao có thể để họ ở riêng trong một phòng? Truyền ra ngoài còn ra thể thống gì?

    Nhưng Dư Khang Thái từ tận đáy lòng sợ hãi vị Lăng Quận Vương này.

    Ông sợ chọc giận đối phương, vội vàng nói:

    "Được được được, chúng ta ra ngoài ngay."

    Nói xong, ông liền dẫn tất cả mọi người ra ngoài.

    Ngay cả Đương Quy cũng bị lôi ra.

    Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Quyện và Dư Niễu Niễu.

    Tiêu Quyện nhìn chằm chằm nữ tử đang quỳ trên đất, trên người nàng vẫn còn lưu lại mùi đồ nướng, tay áo dính vài vết dầu mỡ, trên mặt có hai vệt bẩn màu xám đen, chắc là do ngón tay vô tình lau mặt để lại.

    Nhìn thế nào cũng không giống một tiểu thư khuê các được nuông chiều từ bé.

    Hồi lâu, Tiêu Quyện mới có động tác.

    Hắn chậm rãi đưa tay phải về phía nàng.

    Dư Niễu Niễu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trong lòng dâng lên một tia ấm áp.

    Mặt nàng ửng đỏ, e lệ đưa tay trái của mình ra, đặt vào lòng bàn tay đối phương.

    "Cảm ơn Quận vương điện hạ."

    Không ngờ người đàn ông này nhìn lạnh lùng như vậy, lại còn biết chủ động đỡ nàng đứng dậy, bên trong cũng khá ấm áp.

    Nào ngờ Tiêu Quyện lại nhíu mày, không hài lòng nhìn nàng.

    "Đừng giả vờ ngốc, bản vương muốn ngươi giao ngọc bội ra."

    Dư Niễu Niễu: "..."

    Hừ, gã chó!

    Nàng hậm hực rụt tay lại, nhỏ giọng hỏi:

    "Ngọc bội gì ạ?"

    Tiêu Quyện lạnh lùng nói: "Bản vương đã điều tra ra, ngươi từng cầm một miếng ngọc bội đến tiệm cầm đồ Phương Ký, ngọc bội đó đâu?"

    Vì đối phương đã điều tra ra tiệm cầm đồ Phương Ký, giờ phút này giả ngốc cũng vô dụng.

    Nàng chậm rãi đứng dậy, từ trong tráp trang điểm lấy ra một miếng ngọc bội hình vuông, chất ngọc trong suốt. Trên ngọc bội khắc họa hình thần thú cát tường, bên dưới còn đính một sợi tua rua màu xanh đen, đường nét chạm khắc tinh xảo vô cùng.

    Tiêu Quyện nhận lấy ngọc bội, ánh mắt vẫn nhìn nàng.

    "Ngươi lấy ngọc bội này ở đâu?"

    Dư Niễu Niễu nói thật:

    "Nhặt được."

    Tiêu Quyện rõ ràng không tin: "Trùng hợp như vậy?"

    Dư Niễu Niễu ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng là trùng hợp như vậy."

    Tiêu Quyện hơi nheo mắt, giọng nói mang theo ý đe dọa.

    "Ngươi hẳn biết hậu quả của việc lừa dối bản vương là gì, đúng không?"

    Dư Niễu Niễu như thể chịu phải uất ức lớn.

    Hốc mắt nàng lập tức đỏ hoe, những giọt nước mắt lớn lăn dài xuống từng giọt, tí tách rơi.

    "Sao Vương gia lại không tin ta? Ta rõ ràng.. rõ ràng rất ái mộ Vương gia, ta hận không thể móc tim mình ra cho ngài xem, sao có thể lừa gạt ngài được?"

    Nước mắt làm ướt khuôn mặt nàng, khiến khuôn mặt xinh đẹp không son phấn càng thêm đáng thương.

    Nếu đổi lại là nam nhân bình thường, lúc này chắc chắn đã mềm lòng rồi.

    Thế nhưng Tiêu Quyện lại không hề động lòng, giọng nói vẫn lạnh như băng.

    "Nếu ngươi ái mộ bản vương, tại sao lại đem ngọc bội của bản vương đi cầm đồ?"

    Dư Niễu Niễu đáp trôi chảy:

    "Lúc ta nhặt được ngọc bội, không biết đây là đồ của ngài, vừa lúc ta đang kẹt tiền, nên mới nghĩ đem nó đi cầm đồ, đợi sau này dư dả sẽ chuộc lại."

    Nàng nói đều là sự thật.

    Nếu sớm biết ngọc bội là của Lăng Quận Vương, đánh chết nàng cũng không dám đem đi bán!

    Tiêu Quyện khi sai người điều tra rõ tin đồn, tiện thể cũng cho người điều tra lai lịch của Dư Niễu Niễu.

    Hắn biết nàng lớn lên ở Tây Nam Ba Thục, cũng biết nàng và cha ruột có xích mích, Khương thị lại không phải mẹ ruột của nàng, sẽ không cho nàng nhiều tiền tiêu vặt.

    Vì vậy, nàng nói mình kẹt tiền, rất có thể là thật.

    Dư Niễu Niễu nắm chặt vạt áo, run rẩy nhìn Lăng Quận Vương, sợ hắn sẽ nổi giận giết nàng.

    Nàng thấy Lăng Quận Vương giơ tay phải lên, thò vào trong tay áo.

    Trái tim nhỏ bé của nàng lập tức treo lên cổ họng.

    Hắn sẽ không định rút dao găm từ trong tay áo ra đâm nàng một nhát chứ?

    Thế nhưng ngay sau đó.

    Nàng thấy Lăng Quận Vương từ trong tay áo rút ra một xấp ngân phiếu.

    Đúng vậy, nàng không nhìn lầm, đúng là ngân phiếu!

    Tiêu Quyện đặt ngân phiếu trước mặt nàng, thản nhiên hỏi:

    "Muốn không?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...