Tản văn: Đi qua vùng kỉ niệm! Tác giả: Hồng Mến. Chiều xuống chầm chậm. Khi gió gọi mưa về bất chợt, những cơn mưa trong lòng mình bỗng từ đâu ùa tới. Hóa ra, những kỉ niệm vẫn chập chờn quanh đây. Cứ ngỡ đã theo năm tháng qua đi, vậy mà lại tha thiết chiều nay. Những bong bóng trắng xóa bên sân trường, dưới mái hiên gợi tôi nhớ những trận mưa rào trong tôi. Tôi, bạn, dù chúng ta có trở thành người lớn, dường như một phần tuổi trẻ vẫn lẩn khuất đâu đây trong tâm hồn. Niềm vui tắm dưới mưa mỗi khi trời ào ào đổ nước, hay cái háo hức vui đùa, chảy nhảy cùng tụi bạn dưới cơn mưa. Những buổi đi làm đồng, những lần đi hái chè.. dưới những cơm mưa bất chợt. Sau này, có lần đang đi chơi chúng tôi giận nhau, trời đổ mưa. Tôi bắt xe bỏ về còn bạn cứ phóng xe máy đuổi theo tôi. Về nhà buồn thiu, vẫn thói quen ngồi bên cửa sổ đọc sách, nhưng lúc này chẳng thể đọc được dòng chữ nào trong cuốn sách, ngoài kia cứ tí tách mưa rơi bên hiên nhà và dường như thấp thoáng bóng người tron g tim. Tiếng mưa buồn nhẹ như thể tiếng lòng tôi. Có tiếng gì đó quen quen là lạ. Ngước nhìn lên, bên nhà hàng xóm có chú chim nhỏ trong lồng hót nhẹ nhàng. Chú chim muốn thoát khỏi chiếc lồng như chính tôi mong thoát khỏi cơn mưa như lúc trời còn trong để giận hờn để nũng nịu để được yêu thương và để vơi mong nhớ. Những cảm xúc xen, như khó chịu tôi vào nhà. Bất chợt trên màn hình ti vi ca sĩ Hồng Nhung đang say mê trong cầu hát "Tiếng mưa rơi ngoài hiên gió mưa như lạnh thêm. Có con chim họa mi hát trong mưa buồn lắm. Nỗi nhớ anh ngày mưa nỗi nhớ anh thật sâu, nặng. Muốn xa anh thật xa muốn quên những ngày qua. Muốn sao cho dừng thương muốn sao cho đừng nhớ. Cố quên đi mà em vẫn thấy hơi thở anh kề, bên". Tất cả cứ nhẹ nhàng và dịu dàng như nỗi lòng tôi... Sau này mỗi khi đi chơi cùng đám bạn mà gặp mưa, Chiều theo ý thích của tôi, bạn ấy vẫn cùng tôi đi dưới mưa...Mưa thành kỉ niệm! Mười năm xa xứ, ngày gặp lại, chúng tôi cùng nhau đi liên hoan với đám bạn bất chợt lại gặp cơn mưa mùa hè. Bạn hát tặng riêng tôi bài hát "Mười năm tình cũ", khi hát câu "ngoài trời đổ mưa như mưa trong lòng"... Chúng tôi nhìn nhau không nói gì nhưng trong ánh mắt hai người như thể cả một biển trời mưa trong kỉ niệm cứ ùa về vội vã. Kỉ niệm vẫn là mưa! Kỉ niệm về mưa vẫn là đẹp. Tôi và chị đồng nghiệp đều có sở thích đi dưới mưa. Hôm ấy sau khi họp xong trời cũng sắp mưa, chúng tôi bảo nhau: Đã mấy tháng rồi không mưa, hôm nay chờ mưa mới được về và không ai được mặc áo mưa. Chúng tôi ăn sinh tố chờ mưa. Khi mưa xuống tất cả mọi người vội vã tìm chỗ chánh mưa, còn hai chị em theo mưa xuống đường. Dọc đường hai chị em cứ nói cười mặc cho mưa xối xả vào mặt. Vì là cơn mưa đầu mùa nên hôm sau hai chị em cùng gặp nhau tại tiệm thuốc tây nhưng vẫn không quên nói cười ôn lại ngày qua. Mưa Vẫn là kỉ niệm! Như hôm nay, sau bao ngày chói chang nắng khiến tôi thèm có một ngày muốn thấy tầm tã mưa. Cuối cùng dòng nước trong mát lạnh cũng ào ào đổ xuống trong tôi. Hay chăng, tôi vô tình nghe lại một câu hát cũ "kỷ niệm như rêu em bước vào chợt ngã", thế là đưa lòng đi lạc, ký ức ùa về như cơn mưa không báo trước, da diết miền yêu. Hồng Mến