Dĩ mệnh tương quyên Tác giả: Rei Horina. Thể loại: Bách hợp, ngược luyến tàn tâm, SE. [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Tử Liên Thiên Nữ Thế gian trải qua ngàn năm loạn lạc trở nên tiêu điều hiu hắt. Thần ma hai tộc không ngừng phân tranh khiến nhân tộc khắp nơi oán than, cả thiên địa hồng hoang dường như đều đắm chìm trong liệt hỏa nóng rực. Tất cả đều vì một hồi phân tranh phi lý của hai giới thần ma. Nhân gian chìm đắm trong chiến lửa. Cũng chia cắt cả ái tình thuần khiết nhất của tiên nhân. Một người là nữ đế thần tộc, một trong ba chiến thần thiên gia sát phạt tứ phương. Thế nhân gọi một tiếng Tiêu Dao nữ quân. Một người là nữ thần thanh cao tôn quý của thần giới, chấp chưởng sinh tử của sinh linh khắp chốn thiên địa. Thế nhân gọi nàng Tịch Vân thần nữ. Bắt đầu định sẵn không tốt đẹp, vậy mà vẫn cố chấp nghịch lại luân thường. Nữ nhân với nữ nhân, vốn nghịch thiên mà đến, nếu định sẵn sẽ không có kết quả. Vậy liền nguyện cùng nàng đọa lạc nơi hư vô, hòa cùng thiên địa hồng hoang mãi mãi không xa rời. Lấy thân tương bồi. Thiên Cung tọa lạc tận nơi chín tầng trời cao ngất, vốn dĩ xuân hạ thu đông đều không thể ảnh hưởng tới nơi này. Vậy mà tại nơi nữ đế ngự trị, từng hạt mưa lạnh lẽo vẫn liều mình rơi xuống. Đọng mình trên từng kẽ lá xanh mướt, cuối cùng nhịn không được tưới ướt những đóa hồng mai rực rỡ, tiêu thất trên nền đất lạnh buốt. Tịch Vân trên tay ôm một chậu nước ấm, nhanh chóng chạy về phòng. Tiêu Dao tựa người bên cửa sổ, bàn tay trắng nõn hứng từng hạt mưa. Nước mưa lạnh lẽo trượt theo khớp tay, xúc cảm thật tốt. Chăm chú nghịch đến mức Tịch Vân bước vào mà nàng vẫn không hay. Đợi đến khi cả người bị ôm lấy mới chợt tỉnh. Tiêu Dao cười nhận lỗi: "Một lần này thôi, lần sau sẽ không nghịch như vậy nữa." Đáy lòng trượt qua một tia mềm mại, Tịch Vân bất đắc dĩ lấy khăn lau bàn tay ướt sũng của người kia, đóng lại cửa sổ ngăn khí lạnh tràn vào. Nàng ôm người vào ngực, sủng nịnh nói: "Lần sau mà bị cảm lạnh, ta liền mặc kệ ngươi không quản nữa." Tiêu Dao cười toe toét, xoa xoa hai má mềm mại của ái nhân, trêu đùa: "Ngươi dám không quản ta sao? Ngươi nỡ sao?" Rõ ràng thân là đế quân quyền uy khuynh đảo, vẫn nhịn không được khát cầu một tia yêu thương của ái nhân, trong lòng như được rót thêm mật ngọt, chờ đợi nữ nhân đối mình buông lời quan tâm dịu dàng. "Không nỡ..", lại cắn đầu ngón tay không an phận của ai kia, cắn xong, dứt khoát đặt lên môi nữ nhân một nụ hôn sâu. Tịch Vân phát hiện, muốn người kia yên ổn thì đây là cách hiệu quả nhất. Quả nhiên, Tiêu Dao ngừng lộn xộn, an tĩnh nằm trong ngực nàng, cả hai ngả người trên tráp quý phi. Biết người kia thích mưa, Tịch Vân liền hơi hé một cánh cửa sổ. Nhưng chỉ cho ngắm chứ không được sờ. Hồi lâu sau, Tiêu Dao mới lên tiếng: "Hỗn Độn khẳng định muốn mở ra cõi U Minh, cần phải có huyết mạch Thiên tộc làm vật tế." Tim Tịch Vân nhói lên một cái. Nàng biết, hai vị đế quân còn lại trải qua một kiếp đã mất đi thần thể, mục đích của Hỗn Độn chắc chắn là Tiêu Dao. Nhưng nàng không làm được gì cả, nàng biết người này chắc chắn sẽ đi, có thể sẽ chết. Trong lòng bỗng trống rỗng, Tịch Vân không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ ôm người càng chặt hơn, muốn khảm người này vào trong người, như vậy sẽ không phải lo sợ nàng sẽ biến mất. Tiêu Dao bị siết đến đau, nhưng cũng mặc nàng lộn xộn trên người. Nhắm mắt cảm nhận từng tiếng mưa rơi. Cả hai đều ăn ý không nhắc lại vấn đề này. Chỉ là mỗi người đều mang trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. U Minh môn khai mở chính là tai họa ngập đầu. Một khi mở thần giới lẫn nhân giới đều khó tránh khỏi kết cục diệt vong. Lấy thiên gia huyết mạch làm vật tế, nhưng cũng là một con dao hai lưỡi sắc bén, thiên huyết có thể mở U Minh môn, cũng có thể hiến dâng linh hồn cho thượng cổ thần thú, đoạt lấy sức mạnh đóng lại U Minh. Tịch Vân biết, Tiêu Dao là muốn lựa chọn cách thứ hai. Nhưng ai cũng biết, một thi thế chấp linh hồn thì chính là vạn kiếp bất phục, thần hồn tiêu tán. Nhưng Tịch Vân lại không thể làm được gì, càng vô pháp ngăn cản người này đâm đầu tìm chết. Bởi thần tiên, từ khi sinh ra đều đã được dạy: "Vị nhân sinh, không vị mình." Chưởng quản sinh tử thế nhân, lại không thể chấp chưởng sinh tử người mình thương, là đau đớn thế nào? Đêm cũng đã khuya, ánh đèn trong các viện đều đã tắt phân nửa. Chỉ là nơi đây vẫn chập chờn phát sáng, nhưng cũng an tĩnh đến lạ lùng. Quan hệ giữa thần ma ngày càng gay gắt. Cuối cùng cái ngày mà Tịch Vân lo sợ ấy cũng đến. Liệt hỏa hung hãn gần như thiêu rụi mọi thứ, ngay cả Thiên Sơn tuyết trắng vạn năm cũng bị nung thành nước. Nhân giới là loạn càng thêm loạn. Thành trấn sụp đổ, đâu đâu cũng là cảnh tượng quạnh quẽ hiu hắt. Khắp nơi đâu cũng là xác chết chất thành đống. U Minh môn, mở ngay trên Thiên Sơn băng tuyết vạn năm. Trúc xá lần đầu gặp mặt bị tuyết trắng chôn vùi. Hồng mai tựa máu bi thương trải dài trên nền trắng xóa, bị ma vật tàn phá nhìn không ra hình dáng ban đầu. Chỉ duy nhất nơi thần đế đứng vẫn là một mảng thanh minh. Chỉ duy nhất một nơi được hào quang bao phủ, sáng tựa ánh dương xua tan mây mù tăm tối. Kim Long gào thét, chiến thần xuất thế. Tiêu Dao mang trong mình thần lực của thượng cổ chiến thần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm ranh giới trên cao, linh khí toát ra bức lui ma khí. Nữ nhân bước một bước, đằng sau liền truyền tới nột tiếng gọi nhẹ nhàng, cả người Tiêu Dao chấn động, thân thể nhịn không được một trận run rẩy. "Tiêu Dao.", tiếng gọi khàn khàn mang theo nức nở. Tịch Vân nhìn nữ nhân cả người rực rỡ trước mắt, trong lòng lại quặn thắt đau đớn. Ngày này, cuối cùng cũng sẽ tới, nàng chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy. Tiêu Dao hồi phục tâm tình, quay người lại, gió tuyết khiến mái tóc nữ nhân tung bay, trượt ngang qua khóe mắt khiến Tịch Vân không nhìn rõ tâm tình nàng. Tiêu Dao cười, giọng nói vẫn ấm áp tràn đầy nhu tình mật ý, cứ như thể những ngày yên bình qua: "Ta mặc kim y nhìn thế nào?" Cứ như lời tâm tình giữa hai thiếu nữ đắm chìm trong ái tình ngây ngô. Mặc kệ sinh tử không đoái hoài. Nhưng chính điều đó lại càng như mũi dao sắc nhọn đâm vào tim Tịch Vân. Cố gắng nén xuống đau đớn, giọng nói lúc này vẫn cứ khàn đặc, khiến Tiêu Dao suýt chút không nghe rõ: "Đẹp lắm, nàng trong mắt ta, vẫn luôn là người đẹp nhất." Nghe không được, vẫn phải cố mà nghe. Tiêu Dao nhịn không được cười lớn. Chỉ là trong lòng đồng dạng là bão tố cuồn cuộn. Nhìn ái nhân trước mắt, nói không đau sao được. Nếu biết trước như vậy, lúc trước có đánh chết nàng cũng không thừa nhận tình cảm. Dứt một lần, còn hơn đau trọn đời. Nhưng vẫn tham luyến ấm áp, vì vậy mới lưu luyến không buông. Lúc này hối hận cũng đã muộn rồi. "Nàng không còn chuyện gì muốn nói với ta sao?" Tiêu Dao ngẩn người, nhìn người trước mắt nàng không biết nên phải làm sao, tay chân luống cuống khiến người ta bật cười. Thấy Tịch Vân cười, nàng cũng gượng gạo cười theo. "Ta muốn nhờ nàng giúp ta sửa lại trúc xá." "Được." "Còn phải trồng lại vườn hồng mai kia nữa." "Được." "Mùa đông nhớ mặc ấm.." "Được." "Còn nữa, ngươi không được tìm người khác đó, ta.." "Được." Trái tim Tiêu Dao nhói lên, đến lúc này, nàng cũng cười không nổi nữa rồi, gương mặt bình tĩnh này cũng không nghe theo lệnh của nàng. Hốc mắt đỏ ửng nhưng vẫn cố gắng không cho nước mắt rơi xuống. Tiêu Dao khổ sở nhìn nữ nhân trước mắt, giọng nói đục ngầu mang theo chút nức nở: "Bỏ đi, lời cuối không tính." "Tại sao không tính?" "Ngươi biết mà. Tịch Vân, tìm người khác đi, phải tìm nam nhân đó. Cũng quên ta đi.." "Tịch Vân, ta không xứng.." Ta yêu nàng.. một lời sau, ra đến bên môi liền không thành tiếng. Tiêu Dao quay người bước đi. Không quay đầu lại, bởi chỉ cần quay đầu lại, nhìn thấy nước mắt của người kia, nàng lại không nhẫn tâm được nữa. Sẽ chịu thua nước mắt của nàng ấy. Sẽ đau lòng, sẽ sợ hãi.. Thực ra Tiêu Dao ích kỷ lắm. Nói tìm người khác đi, trong lòng sẽ điên cuồng khổ sở, nói quên nàng đi, trong lòng sẽ tuyệt vọng vùng vẫy. Muốn nàng ấy sẽ mãi nhớ kĩ nàng, dẫu biết như vậy sẽ hại nàng đau khổ.. Đứng trước chốn U Minh tăm tối, Tiêu Dao dồn sức bức ma khí lui xa, thần lực tất cả đều truyền vào trường kiếm trong tay. Linh quang rực rỡ như ánh mặt trời, xua đuổi đi bóng đêm vô tận. Một lời nhẹ nhàng bỗng chốc phát ra: "Cầu nàng, đừng quên ta..", Tiêu Dao giật mình bừng tỉnh, nước mắt khẽ lăn trên gò má hồng hào. Rõ ràng đau đến thế, còn cố tỏ vẻ không muốn khóc. Là tỏ vẻ cho ai xem? Đến lúc này mới phát hiện thì ra bản thân yếu đuối như vậy. Ha.. Một khắc ngắn ngủi, kim quang rực rỡ liền biến mất. Vực thẳm chốn U Minh tan rã, nhường chỗ cho ánh sáng từ bầu trời trong xanh chiếu xuống. Dương quang của nhân thế trở lại rồi. Nhưng ánh sáng của nàng liền biến mất mãi mãi. Tịch Vân vẫn chăm chăm nhìn nơi kim y nữ nhân tiêu thất. Không khóc lóc, không nháo, không gào thét. Cứ nghĩ nhìn người ấy đi, nàng hẳn phải đau đớn đến tê tâm liệt phế, nhưng rốt cuộc cái gì cũng không có. Nơi trái tim, lạnh quá, lạnh đến đông cứng rồi. Có lẽ vì vậy mới không đau. "Tiêu Dao, lời cuối của nàng, ta nghe thấy rồi." "Không cần cầu ta đâu, bởi ta, tuyệt sẽ không quên nàng đi. Cũng sẽ không dại dột tìm chết.." "Thiên địa hồng hoang không còn bóng dáng của người, chết cũng có ích gì đâu. Chi bằng sống cho tốt, sửa trúc xá, trồng hồng mai. Mỗi ngày đều tiêu dao tự tại.." "Còn có, mùa đông mặc ấm. Ngốc quá, thần quân sẽ không bị lạnh." "Ta đều nhớ hết. Nên yên tâm đi.." Nữ đế duy nhất của thần tộc qua vạn năm vì đóng lại U Minh mà thế chấp linh hồn với thượng cổ thần thú, thần hồn tiêu tán. Thiên địa hồng hoang vắng bóng một người. Thiên Sơn tuyết phủ quanh năm vẫn sừng sững giữa thế gian. Trúc xá, hồng mai đều như vạn năm trước lần đầu gặp mặt. Thần tộc cũng không còn một thần nữ mang tên Tịch Vân, vốn tưởng nàng đã theo bước ái nhân hòa vào hư vô, chỉ là trên sổ sinh tử vẫn khắc ghi một cái tên mềm mại. Bắt đầu đã không tốt, cần gì có kết thúc. Lời hứa sinh tử, cũng không cần nghĩ đến nữa. Bởi đã hứa với nàng, một đời tiêu dao. Vì vậy, cũng không cần.. dĩ mệnh tương quyên. HẾT