Đến Cuối Cùng Cái Gì Mới Là Mãi Mãi Tác giả Hồng Hải - Anh sẽ vì em mà tỏa hương - Cây Hoa Sữa buông lời thề thốt. Lời nói trầm ấm ngọt ngào tựa như có hàng ngàn hàng vạn con ong ôm từng ống mật rót xuống nhân gian vậy, nó khiến bất cứ người con gái nào cũng trở nên nhu mì đắm đuối. Đèn Nhấp Nháy chớp chớp đôi mắt, trong đêm tối cái chớp mắt của cô đẹp như ngàn sao trên trời, cô xúc động, chớp mắt liên hồi, phải qua một lúc lâu mới nghe tiếng cô thì thào: - Chỉ có anh mới khiến em tự tin tỏa sáng! ***** Cô đến nơi đây từ chủ nhật tuần trước, khi người chủ quán cà phê đưa cô về, ông ta nói với nhân viên của mình sắp xếp cho cô bên cạnh Cây Hoa Sữa, cô vẫn chưa biết chính thức mình sẽ làm cái gì, chỉ đành phó mặc cho chủ nhân, thôi thì người ta chỉ đâu thì mình "đánh đó" chứ giờ có nghĩ nhiều cũng chẳng giải quyết được gì. Đám nhân viên nữ nhìn cô bằng ánh mắt khinh thị, còn đám nhân viên nam thì dửng dưng coi thường, họ không hề biết "thương hoa tiếc ngọc" là gì cứ mạnh tay lôi cô kéo ra bên ngoài cửa quán, không bao lâu thì họ đưa cô lên quấn quanh trên thân Cây Hoa Sữa rồi bắt đầu chỉ bảo công việc và phận sự của cô. Nói đi nói lại cả buổi cuối cùng công việc của cô đơn giản chỉ là cùng Cây Hoa Sữa đứng bên ngoài cửa hiệu đón khách. - Chào em! Em là người mới à! Một giọng nói trầm ấm, du dương từ trên cao vọng xuống khiến cô không khỏi giật mình nhìn lên: - Ô.. anh là.. Anh cười hì hì thân thiện làm quen: - Anh là Cây Hoa Sữa, rất vinh hạnh được làm việc cùng em! - Vâng, em cũng rất vui được biết anh - cô bẽn lẽn trả lời. Anh có dáng người mảnh khảnh, nho nhã, tuy không vạm vỡ như thân Xà Cừ, nhưng bất kỳ sự yếu đuối nào cũng có thể đặt niềm tin nơi anh, ấn tượng ban đầu về anh trong cô đó là mái tóc xanh bồng bềnh mang mùi hương nồng nàn không chút pha tạp. Dưới ánh mặt trời, cô cứ đứng ngây ra đó, nhìn đăm đăm lên mái tóc màu xanh của anh. Chỉ đến khi một tràng cười ngất vang lên mới khiến cô sực tỉnh, tiếp sau đó là một giọng nói kiêu kì: - Đúng là cái đồ nhà quê mới ra thành thị, các chị em nhìn xem trông con bé nhà quê mới đến có ngố không? - Nhìn nó xám xịt thật đấy! Một chút nổi bật cũng không có! - Chẳng hiểu sao ông chủ lại để nó ra ngoài mà đón khách cơ chứ, đây có mà đuổi khách đi! Những cái miệng xinh đẹp của mấy cô nàng Hoa Bằng Lăng không ngừng chĩa mũi dùi vào cô khiến cô không biết phải trốn đi đằng nào cho bớt xấu hổ, cô tự ti nhìn bóng mình phản chiếu từ cái cửa kính của một cửa hiệu quần áo bên cạnh "mình đúng là xấu xí thật". Cô run rẩy muốn khóc, tiếng cười châm chọc như những cây kim đâm vào trái tim bé nhỏ tội nghiệp của cô gái trẻ mới chân ướt chân ráo đến nơi đất khách quê người. - Các cô thôi đi! Chúng ta đều là những người dùng hình tượng để làm việc, sao các cô có thể tự đánh mất hình tượng của mình như thế, đừng vội đánh giá người khác, ông chủ đều là có tầm nhìn chắc chắn bố trí cô ấy đến không phải vô duyên vô cớ đâu. Cây Hoa Sữa lên tiếng bênh vực Đèn Nhấp Nháy, hành động "anh hùng cứu mĩ nhân" này thực có tác dụng, các cô Bằng Lăng im thin thít. Xong đâu đấy, anh trìu mến quay xuống cất giọng vỗ về cô: - Em không phải là cô vịt xấu xí đâu! Em sẽ tỏa sáng vào thời điểm thích hợp, lúc đó một số kẻ kiêu ngạo nào đó sẽ phải hối hận vì đã khinh thị em, hãy tự tin lên cô bé ạ. Cô đã rung động trước anh ngay từ lúc đó, anh giống như một dòng suối ngọt ngào vỗ về trái tim khô cằn bởi cuộc sống vô tâm đầy bon chen toan tính, là người duy nhất có thể gột rửa chiếc áo phong sương nhuốm màu bụi mà cô luôn khoác bên mình để ngụy trang trước thiên hạ. Và chỉ có anh mới cảm nhận được những rung động khi cô tỏa sáng về đêm. ***** Một chiếc xe máy táp vào lề đường rồi dừng lại, anh thanh niên gạt chân trống xe xuống, rồi nhanh chóng quay sang cô gái ngồi phía sau.. họ không nói gì cả, chỉ lặng lẽ hôn nhau, nụ hôn dường như quá gấp gáp, hoặc có thể nụ hôn của họ quá lâu quá sâu khiến cô gái cảm thấy khó thở, lập cập dùng tay đẩy anh người yêu ra, quay mặt về phía họ thở gấp.. Cây Hoa Sữa "rì rào rì rào" huýt gió tỏ ý khích lệ, cô thấy anh hưng phấn như vậy liền lườm cho một cái rồi dài giọng: - Ngày nào anh cũng được mãn nhãn thế mà vẫn hưng phấn quá nhỉ? Anh cúi xuống thổi nhẹ lên mặt cô một làn hương rồi nhẹ nhàng nói: - Xem em kìa! Em cả ngày cứ ôm riết lấy anh không chịu buông tay, cũng chẳng biết nhàm chán, ngày ngày trôi qua luôn giống như lần đầu yêu, sao lại không biết cảm thông cho một cái nhìn. Anh là vậy, luôn dịu dàng hết mực, và luôn ngọt ngào quá đỗi, lời nói của anh lúc nào cũng mang tính triết lí của một người đàn ông hiểu biết rộng, khiến cô muốn mãi bé nhỏ để được dựa dẫm vào anh. Một cơn gió thổi tới, khiến cô khẽ rùng mình, cô thấy anh thanh niên kia cởi chiếc áo gió bên ngoài khoác lên cho người yêu, giọng nói thẽ thọt: - "Gió lạnh đầu mùa", nếu em còn thích cùng anh ngồi dưới tán hoa sữa thì mau khoác chiếc áo này vào! - Vẫn là mùa thu mà, lạnh kiểu này chỉ cần ôm eo anh là ấm rồi. Một cô gái thích hoa sữa, tâm hồn cũng thật lãng mạn rồi! Nhưng anh là của riêng cô mà thôi, cô giận rỗi: - Nếu như anh không tỏa hương thơm thì tốt biết bao? Mùi hương của anh thật sự quá câu dẫn thiên hạ. - Mùi hương có thể dành cho thiên hạ, nhưng trái tim chỉ duy nhất là em. Lần nào khi cô giận dỗi anh cũng nói một câu như vậy, câu nói lặp đi lặp lại mà vẫn giữ nguyên được giá trị sức mạnh của nó đó là làm mát sự giận dỗi trong cô. Cô vì anh mà luôn tỏa sáng, ánh mắt chớp chớp huyền ảo như sắc cầu vồng trong đêm tối, cô mơn man vuốt ve lên bờ lưng của anh, mỗi lần như vậy cô thấy yêu thương biết bao nét chai sần sương gió của người đàn ông từng trải, anh luôn nói rằng: - Em đúng là cô gái đặc biệt, người ta thích anh vì mùi hương vì hình ảnh ngọt ngào trên những chùm hoa xanh lạ lẫm, còn em lại đi yêu cái màu xám ngắt xù xì thô ráp chẳng ai thèm quan tâm. Cô chớp mắt, giọng nói mơ hồ như chỉ nói cho chính mình nghe: - Kệ người ta, nếu người ta chẳng thèm quan tâm đến cái màu xám ngắt thô ráp của anh thì em sẽ khiến người ta phải chú ý đến nó, ánh sáng của em, sự rực rỡ và vinh quang của em trong đêm tối sẽ khiến anh tỏa sáng. Trên phố người qua kẻ lại, người đến quán cà phê làm khách, người đi qua dửng dưng, người có tiền, người chiều nay mua bánh mì về làm no bữa tối, có ai ngang qua mà có thể không chú ý đến anh. Cô cảm thấy hạnh phúc vì điều đó, chỉ cần anh được tỏa sáng cô nguyện làm vật phát sáng cho anh cả đời. ***** Khi mùa đông đến, hoa sữa đã thôi không nở, anh vẫn quyến rũ ngay cả khi không cần mùi hương. Một chiếc xe con chầm chậm đỗ sát bên cây hoa sữa, họ cứ nghĩ chỉ cần ngồi trong xe ô tô, đóng kín cửa thì muốn làm gì cũng chả sợ thiên hạ săm soi, họ đã quá coi thường đôi mắt nhân gian rồi, mọi hành động yêu đương của họ đều không lọt qua một chi tiết nào. Cô nhìn chằm chằm vào ô cửa kính xe, phải nói cho đúng là họ làm tình ngang nhiên trước mắt cô, cô không muốn nhìn nhưng tất cả cứ đập vào thị giác. Đúng là được dịp để khoe cái mặt đỏ tía tai, rồi màu đỏ lại nhanh chóng biến thành màu xanh, màu vàng, màu trắng.. Khuôn mặt của cô thay đổi màu sắc liên tục như vậy khiến người ta khó mà biết chính xác biểu cảm thật sự của cô, thế nhưng vẻ ngượng ngùng của cô lại không qua được đôi mắt của Cây Hoa Sữa. - Là lần đầu tiên em thấy cảnh này - Cô bối dối nói - Cũng như chúng ta ngày đêm quấn quýt bên nhau thôi mà. Anh xem cảnh nóng này đến già mắt rồi. Rồi dần dần em cũng sẽ thấy nhàm chán đến mức buồn ngủ thôi. - Anh cười thản nhiên, nhẹ nhàng buông từng cánh lá xuống xoa mái đầu lấp lánh của cô. Cô rất thích được anh vuốt ve, những chiếc lá xanh có vàng có mềm mại thả xuống phiêu lãng cả một cõi lòng thiếu nữ, nếu không có anh chở che bao bọc cô chẳng làm được việc gì cho ra hồn cả, anh giống như một người cha dắt tay con gái đi giữa phố phường, lại cũng giống như người anh luôn bảo vệ cô em gái xinh đẹp trước mấy tên thanh niên cợt nhả, song anh cũng là người bạn tri kỉ cùng cô nói chuyện nhân gian hàng đêm. Bất chợt vang lên những tiếng "bịch bịch", âm thanh phát ra từ bên trong chiếc xe hơi màu đen bóng, khi cô vừa kịp định thần, hướng tầm mắt của mình lên cửa kính là lúc đầu cô gái bên trong va vào cánh cửa xe, rồi một cái bạt tai giáng xuống, cô nghe thấy người đàn ông trong xe quát: "Cút xuống!" Cửa xe mở toang, người con gái mặc chiếc váy ren màu trắng ngắn ngang đùi bước ra để lộ đôi chân dài yểu điệu, cô điều chỉnh dây đeo của chiếc túi xách cho ngay ngắn trên vai, khi vừa ngước mắt lên thì chiếc xe hơi đã phóng đi rồi, khói xe thoáng chốc tan trong không khí, chỉ đọng lại chút cay xè trong đôi mắt nhòe lệ. Cây Hoa Sữa "rì rào rì rào", giọng anh dỗ dành an ủi: - Hãy khóc đi cô gái xinh đẹp. Khóc để trôi hết những gì của tối ngày hôm nay. Nhưng cô gái đó dường như không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả, cô vẫy tay gọi một chiếc taxi ngang qua, tiếc rằng bên trong xe đang có khách ngồi, chiếc xe lao đi vùn vụt. Cô cứ vừa đi vừa ngó nghiêng vẫy tay, cho đến khi bóng cô khuất trong dòng người xuôi ngược. ***** Xuân Hạ Thu Đông từng hỏi thời gian về tuổi thanh xuân của họ, thời gian vì không biết trả lời như thế nào chỉ bảo họ cứ vô tư mà tận hưởng cuộc sống, quả nhiên sự vô tư của họ khiến họ mãi mãi là thanh xuân, không già đi và không có điểm kết thúc, đó là bởi vì Xuân Hạ Thu Đông chính là bốn mùa của thời gian.. Đèn Nhấp Nháy luôn ước ao mình được là bốn mùa, mang thanh xuân vĩnh hằng làm ánh sáng hoa lệ cho Cây Hoa Sữa. Có lẽ cô đã quá ảo tưởng rồi, những cô gái đa sầu đa cảm thường hay mộng mơ về những điều phù phiếm, cô cảm thấy mình quá bé nhỏ và yếu đuối, tự nhiên nghĩ vu vơ rồi bật khóc: - Em muốn mãi mãi dựa dẫm vào sự che chở của anh thế này! - Ngoan nào cô gái mít ướt! Cây Hoa Sữa bắt đầu lay động, những chiếc lá rơi lao xao trên mái đầu lấp lánh của Đèn Nhấp Nháy, anh lúc nào cũng biết cách vỗ về khi cô trở nên yếu đuối nhất, anh nói: - Anh sẽ vì em mà tỏa hương! Bốn mùa ánh sáng của em thơm mùi hương hoa sữa! Tiếng đôi trai gái không to cũng không nhỏ, đều đều vang lên phá ngang tâm tình của Đèn và Cây, cô gái kia nhìn trông rất quen, có lẽ vì trời tối quá nên Đèn Nhấp Nháy vẫn chưa nhớ ra là đã gặp họ khi nào, giọng cô gái pha chút mộng mơ: - Giờ không phải là mùa hoa sữa, sao vẫn thấy hương thơm thoang thoảng trong không khí nhỉ? - Bên đó không có hoa sữa đâu! Em vẫn quyết định đi và rời xa anh sao? - Đi thì chắc chắn phải đi rồi, em muốn được đến chân trời mới, lĩnh hội tri thức tiến bộ. Còn rời xa anh thì em không hề muốn, anh có thể đợi em, 4 năm thôi, nhưng em cũng không ép buộc. Nếu có ai đó thích hợp anh có thể quên em, em không trách anh. - Anh luôn hoài nghi khoảng cách cây số và khoảng cách trái tim có sự tương đồng. Em thì là cô gái thực tế đến vô lương tâm. - Có thể chúng ta sẽ quên nhau! Có thể khi em về không có anh! Chỉ có một điều chắc chắn không thay đổi đó là hương hoa sữa vẫn như ngày xưa của nó. - Em thì giỏi lí luận rồi. Cô gái chỉ cười, họ lặng im, một thoáng trôi qua cũng có người lên tiếng: - Anh về đi, không cần đưa em về đâu, em sẽ tự đi bộ về nhà mình, em muốn tận hưởng một chút lãng mạn trước khi bay. Chiếc xe không nói không rằng nhấn ga lao vọt về phía trước mất dạng, cô gái lững thững đi lên vỉa hè, nhàn nhã đếm từng bước chân.. ***** Một ngày, người ta kê thêm vài bộ bàn ghế tràn ra ngoài cửa quán cà phê, họ bắt đầu dỡ bộ đèn nhấp nháy trên cây hoa sữa xuống, và thay vào đó là một bộ đèn nhấp nháy khác, một chiếc bàn và hai chiếc ghế mây cũng được đặt ngay bên cạnh cây hoa sữa. Người ta mang bộ đèn nhấp nháy cũ trang trí lên trên cửa ra vào của quán cà phê để làm nổi bật tên quán. Cô khóc suốt một ngày, cô không muốn dời xa anh, nhưng lực bất tòng tâm, cô hận ông chủ, hận mọi người vô tri vô giác, hận dòng người xuôi ngược vô tâm.. tại sao vô duyên vô cớ lại ngăn cách cô và anh. Cô cố gắng lắng nghe vì cô biết anh cũng đang đau khổ như cô, nhất định anh đang gọi tên cô, nhưng gió vẫn đang thổi, mà tiếng gọi của anh lẫn vào đâu trong tiếng người xe náo nhiệt qua đường, hay tai cô bị điếc rồi mà ngay cả tiếng anh cũng không thể nghe thấy. Buổi tối cô cố gắng dùng hết ánh sáng của mình để tìm bóng dáng anh, anh ở ngay trước mặt nhưng cô không thể nào nhìn thấy, lẽ nào không có cô anh đã tan biến theo bụi khói không cần để lại dấu vết, chỉ thấy ánh đèn nhấp nháy từ góc cũ, nơi cô đã từng đứng đó bên anh lấp lánh xanh đỏ tím vàng như những bông hoa ngũ sắc, trái tim cô tan nát, ánh sáng của cô là vì anh mà rực rỡ, giờ cô lấp lánh vì cái gì.. Góc cũ, Cây Hoa Sữa "rì rào rì rào" trầm mặc cúi xuống hỏi: "Chào cô gái xinh đẹp! Em mới đến à!" Đèn Nhấp Nháy chưa kịp đáp lại lời chào thì.. Một cặp tình nhân bước đến bên bàn gần cây hoa sữa, cô gái trẻ ngước mắt lên nhìn bóng cây rồi nũng nịu nói với bạn trai: - Đổi sang bàn khác ngồi đi anh, ngồi đây để bị tra tấn bởi cái mùi hương quá nồng nặc này à! - Tất cả nghe theo Honey hết. - Nói rồi anh ta ôm eo cô bạn gái đi vào trong quán cà phê.