Hoàng hôn xuống khoác chân trời màu đỏ Dấu mặt trời xuống tận đáy biển sâu Cô gái nhỏ gửi nhớ thương vào giọt sầu Buông tiếng thở dài thả nỗi nhớ đi hoang Nỗi nhớ bay đến đỉnh đại ngàn Gieo mình xuống sông sâu hay vực thẳm Mang kí ức trôi về miền xa tắp Quá khứ vui buồn vỡ thành mảnh hư vô Nỗi nhớ lặn vào hơi mặn đại dương Hóa bọt biển theo từng cơn sóng vỗ Nỗi nhớ ấy từng có người tưởng rằng là bến đỗ Giờ tan ra trôi tuột khỏi tầm tay Nỗi nhớ đậu vào từng đôi cánh chim bay Vụt biến mất sau tầng mây màu xám Cất thương nhớ sau sắc trời ảm đạm Ngọt bùi hay cay đắng cũng chẳng thể gọi về Nỗi nhớ vịn vào vũng nước đọng bên lề Ngày nắng lên hong khô mờ dấu vết Hạnh phúc hay đau thương làm tim mình mỏi mệt Hôm qua ở đó, hôm nay đã chẳng còn Nỗi nhớ đi hoang trên muôn nẻo đường mòn Thẳng bước đi đừng quay đầu lại nữa Nụ cười hay nước mắt từng chất chứa Cứ coi như chưa từng tồn tại thôi Nỗi nhớ đi rồi sẽ cảm thấy đơn côi Vì chẳng thể nhớ ngọt ngào xưa thật đẹp Nhưng tan vỡ ép tim mình phải khép Cũng thôi tìm về ám ảnh những đêm đen.