Tập Thơ: Dấu Lặng Tác Giả: Thanh Hoàng 1. Dấu Chấm Lặng. Tìm hư vô trên mảnh đường màu trắng, Trang giấy viết chưa phai rơi lại cuối hè. Lặng vết thương đau dẫu in tìm nhau, Dòng nước mắt chạm xuống cánh môi khô. Biết cơn gió Đông vẫn xoay vần, Nhịp gót sương đưa biết tìm đời là cơn mơ. Cành hoa trôi trên mặt hồ nước, Tàn tuyết đưa người vào cõi nghìn thu.. Mơ hồ cơn sóng cuốn vào bến thuyền, Tan giấc tình mộng mê man chiều. Nhìn cánh phượng hồng mà ngỡ thu sang, Tìm mộng trong thư xanh, theo tuổi trẻ. * * * 2. Tưởng Chừng Đời Là Mơ. Đêm êm vang phòng trà, ôi giọng hát, Rót hương xuân cho đời thêm vui. Đong đưa lòng mình vào chốn xa hoa, Đắm theo mê muội khúc nhạc đắng. Những ngả đời nghe bi lụy là bao, Tiếng cào khóc thiên thâu nghe xé lòng. Dành lấy hào nhoáng Bằng máu đẫm nước mắt, Nghe trăm đường nặng sầu khúc phân ly. Tắt lấy làn sương huyền ảo, Là vẻ đẹp ban mê đêm huyền diệu. Tiếc nhiều mà chẳng nói, Phút huy hoàng ấy, Đã đưa đời vào dấu chấm cuối đường. * * * 3. Nếu Người Đàn Ông Ấy Chết? Đóa hoa hồng không tàn, Bỗng nhiên từng tán lá rụng bay. Người ấy cách xa xôi em dặm trường, Mắt em mỏi mệt theo ngàn năm. Tóc em xõa ngang vai mà hồn chết nửa, Từng cơn lốc đời cuốn lấy em từng giây phút Không một điểm tựa, Mất đi hạnh phúc, và tan đi theo dòng nước mắt cay. Giọt rượu nào đưa em vào cơn mê, Khóc có nhiều thì đời vẫn cứ chơi vơi. Tìm một cánh cửa mới ngập nắng, Như đưa em vào phương trời mới xa vời.. * * *