Truyện Ngắn Dấu Chấm Hết - Green Mango

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Green Mango, 16 Tháng mười hai 2019.

  1. Green Mango

    Bài viết:
    4
    Dấu Chấm Hết

    Author: Green Mango

    [​IMG]

    Link thảo luận:
    [ [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Green Mango

    "Anh viết truyện về chúng mình đi"

    "Anh không muốn"

    "Tại sao? Anh là nhà văn mà."

    Anh nhìn cô đang hờn dỗi ngồi bên cạnh, đôi tay nghịch ngợm vẽ lung tung lên tờ bản thảo tác phẩm mới nhất, lắc đầu cười.

    "Anh không có hứng. Và đừng có phá nó nữa, miếng cơm của anh đấy."

    Cô liếc mắt về phía chàng trai đang cặm cụi gõ bàn phím, rồi quay lưng bỏ ra giường nằm lăn lóc đọc tiếp quyển sách còn bỏ dở. "Chuyến tốc hành" là cuốn sách mà cô thích nhất dù đã đọc đi đọc lại cả nghìn lần, chỉ vì Yanh đã nói rằng ý tưởng của sách xuất hiện khi được nghe cô kể ước mơ ngày bé của mình là được xây dựng một tuyến đường tốc hành đi xuyên cả đất nước. Và cô đã bao lần thầm ngưỡng mộ và ghen tỵ với bộ não của anh rằng vì sao chỉ cái ước mơ ngớ ngẩn ấy mà anh có thể viết ra được một cuốn sách dài như thế này.

    "Vì đó là nghề của anh, ngốc ạ."

    "Anh sắp xong chưa?"

    "Cái này hả?" Anh giơ cao tập bản thảo dày cộm trên tay. "Rồi, giờ chỉ cần gửi cho nhà in nữa là một cuốn sách mới sẽ ra đời."

    "Lúc nào có nhuận bút anh phải đưa em đi ăn đấy." Cô hào hứng ngồi dậy. Anh cười lớn và với tay xoa mái tóc dài rối tung vì nãy giờ cô nằm lăn lóc.

    "Được rồi, anh sẽ đưa em đi ăn khắp đất nước, con heo ạ."

    "Sau tác phẩm này, anh có dự định gì tiếp theo không?"

    Anh lắc đầu, tay day day hai bên vầng thái dương, dạo này những cơn đau đầu thường xuất hiện bất chợt, đôi tay đôi khi mất hết sức lực và cảm giác, và anh cứ đổ thừa cho việc mình đã bắt bản thân hoạt động quá nhiều.

    "Không, anh muốn nghỉ ngơi một thời gian đã."

    Anh một mình bước lang thang trên con đường từ bệnh viện về nhà, lòng bất giác chùng xuống. Một nhánh cây bị ai đó chặt trộm mấy ngày trước, ngả nghiêng một góc đường và chuyển hết sang màu vàng, vô tình lại hợp với những ngày màu thu se se lạnh, vài cặp đôi hay hội bạn hào hứng đứng bên cạnh chụp hình, ảo tưởng và mơ mộng về một màu vàng cuối thu rực rỡ. Anh bước nhanh qua nơi ồn ào ấy, chặc lưỡi:

    "Rốt cuộc cũng chỉ là vàng úa mà thôi."

    Thật lạ, con người ta đôi lúc cứ phải tự đánh lừa con mắt mình, rõ ràng nó chỉ là một "cây chết", vậy mà chỉ cần chụp một bức ảnh rồi chỉnh sửa đôi chút là thành những thứ hư ảo. Dù sao thì sự thật vẫn cứ là sự thật, dẫu nó nghiệt ngã hay tàn độc đến thế nào.

    "Em nói xem, anh nên viết câu chuyện của mình như thế nào?" Anh nghiêng đầu về phía giường, nơi cô đang cặm cụi đọc cuốn sách mới nhất của anh, cô bật dậy gần như ngay lập tức.

    "Anh nói là.. câu chuyện của chúng ta."

    Anh cười hiền, gật đầu. Cô nhảy qua ôm ghì lấy anh đầy hào hứng, và anh đã buộc mình phải nén cơn ho bỏng rát đang cháy trong cổ họng mình, mỉm cười nhìn cô và nói rằng anh quyết định cuốn sách tiếp theo sẽ là tự truyện về tình yêu của hai người. Đó là mơ ước của cô, và giờ nó chính là mơ ước của anh.

    Những ngày đông bắt đầu mang mưa lạnh và gió rải khắp mọi con đường và trùm lên những mái nhà không khí lạnh lẽo, anh hầu như không ra khỏi nhà. Trong căn nhà nhỏ vang lên những tiếng kêu đều đều của chiếc điều hòa cũ kĩ và tiếng gõ bàn phim lọc cọc suốt cả đêm ngày, thi thoảng những cơn ho phá vỡ không khí im lặng, nhưng anh cố hít thật sâu và nén chặt nó trong lồng ngực, chỉ để đôi tay không bận rộn gì ngoài việc đánh máy. Tập tin "Thanh xuân của anh và em" đã chạy dài đến trang thứ 50, và cô dù đã năn nỉ hết lời nhưng vẫn chưa được đọc. Anh đã lấy lý do rằng câu chuyện này sẽ chẳng đặc biệt chút nào nữa nếu như cô cứ thi thoảng đọc một ít, và những lúc cô ngồi lì ở nhà anh, anh cũng bắt cô thề rằng chỉ ngồi trên giường yên lặng và không được liếc qua một chữ nào trên màn hình.

    "Anh thật là keo kiệt". Cô nằm lăn lóc trên giường, tò mò liếc qua khiến anh nhăn mày khó chịu.

    "Em mới nhiều chuyện ấy."

    "Sao mặt anh dạo này tái vậy?"

    Anh bất giác đưa tay lên má mình, đôi má dạo này hóp lại, bàn tay anh có thể cảm nhận những mạch máu đang chạy chậm chạp trên các cơ mặt tái nhợt của mình, cười bảo.

    "Vì anh ở nhà cả tháng thôi mà."

    Cô thôi thắc mắc, lại cặm cụi đọc vài cuốn sách, còn anh lại cặm cụi gõ tiếp những con chữ trên bàn phím, bàn tay hơi run vì lại cố kiềm chế cơn ho vừa xuất hiện.

    "Mà anh này, thế câu chuyện của mình bao giờ sẽ kết thúc."

    "Anh hi vọng nó sẽ không bao giờ kết thúc."

    Anh luôn hi vọng, những dòng chữ này sẽ chạy dài chạy mãi đến hàng nghìn trang, anh nguyện lòng viết đến rã rời đôi tay, đến mất luôn cả sức lực, chỉ hi vọng mình sẽ không bao giờ phải gõ dấu chấm kết thúc câu chuyện thanh xuân của anh và cô.

    Những con chữ vẫn đều đều xuất hiện trên màn hình, và những cơn gió lạnh vẫn đều đều phủ kín mọi căn nhà ngày này qua ngày khác. Mùa đông năm nay lạnh thật, và gió cũng nhiều hơn, anh cảm thấy mình phải viết nhanh hơn, anh sợ, mùa đông qua rồi, gió thôi lạnh và mọi tâm nguyện của anh vẫn chưa hoàn thành.

    Ngày cuối đông hóa ra lại nắng đến rực rỡ, nắng trải dài trên khắp con đường, xen vào giữ những tán cây và len lỏi vào tận bàn làm việc, anh nằm yên trên bàn, bàn tay đặt trên bàn phím có khắc biểu tượng dấu chấm câu, và một nụ cười mãn nguyện vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt.

    Anh nằm yên giữa cái nắng yên bình của ngày đầu xuân, anh nằm yên giữa những tiếng gọi đau thương xé lòng của người thân, anh nằm yên trước những cái ôm siết chặt và ánh mắt thẫn thờ của cô. Anh nằm đó, không tỉnh lại nữa.

    Đám tang anh trời vẫn nắng, sang xuân rồi, trời chẳng còn tuyết rơi. Bài điếu văn về anh vang lên đều đều, kể về những ngày anh còn sống, kể về những con chữ, vần thơ anh từng viết, và kể về căn bệnh mà một mình anh giấu kín, một mình chịu đựng cơn đau giữa những ngày đông rét buốt, khiến mọi người đều tự trách mình vì đã không quan tâm anh, để ý anh nhiều hơn nữa.

    Cô hiểu, anh muốn vậy, anh muốn không ai biết, kể cả cô.

    Ngồi lặng yên nơi chiếc bàn của anh, màn hình máy tính hiện lên một tập tin word dài hàng trăm trang, mang tên "Thanh xuân của anh và em", cô hiểu vì sao anh đột nhiên muốn viết nó, hiểu vì sao những ngày đó anh không muốn cô đến gần. Cô hiểu, chỉ là, quá muộn.

    "Những ngày hè trôi qua, tôi trở về ngôi trường mình đã gắn bó mấy năm trước, cố gắng tìm lại chút hoài niệm cho riêng mình. Nào ngờ đâu, hoài niệm chưa kịp đến, tình yêu đã sinh sôi.."

    Những con chữ bắt đầu của câu chuyện, cô nhớ về ngày đầu tiên gặp anh nơi ngôi trường cô theo học. Tình cờ va vào nhau, rồi tình cờ yêu nhau, chuyện tình yêu của cô học sinh và cựu học sinh đơn giản chỉ là một sự tình cờ như thế.

    "Anh chẳng nhớ chúng mình giận nhau lần thứ mấy rồi. Anh chẳng nhớ đâu, vì chưa bao giờ anh thực sự giận em cả.."

    Những dòng chữ như nhảy múa trước mắt cô, đưa cô trôi về miền kí ức của những năm tháng hạnh phúc bên nhau, của những lần yêu thương ngập tràn hay giận hờn đến mức cơm chẳng thèm ăn. Anh nhớ hết, anh viết ra hết, còn co thấy giận dữ với chính mình rằng giờ đây chỉ có thể ngồi đây đọc lại mà tự hoài niệm lại tất cả mọi thứ.

    "Ngày hôm ấy anh yêu em. Ngày hôm qua anh yêu em. Và ngày hôm nay, hôm sau nữa, dù anh không ở bên cạnh, anh vẫn yêu em. Anh không hi vọng những trang sách này sẽ kết thúc, nhưng không thể được rồi, nên cho anh ích kỉ một lần được đặt dấu chấm hết cho câu chuyện của chúng ta."

    Cô nhìn mãi vào dấu chấm cuối cùng, đột nhiên thấy giận dữ vô cớ. Muốn đập tan thứ gì đó, gào thét lên rằng vì sao anh lại giấu cô, vì sao lại nhẫn tâm rời xa, và vì sao chưa hỏi ý kiến cô đã vội vàng gõ dấu chấm hết ấy.

    Nước mắt lăn dài trên gò má, nắng ấm vẫn trêu đùa ngoài khung cửa sổ, chỉ mỗi anh nằm dưới đất lạnh lẽo, và một cô gái ngồi giữa căn phòng lạnh lẽo và trái tim thì dường như đông cứng. Cô mím môi, gạt nhanh dòng nước mắt, đôi tay di chuyển lên bàn phím Delete.

    Dấu chấm hết đã được xóa đi. Thanh xuân của anh và em, mãi mãi không bao giờ có dấu chấm hết.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...