Đám Mây Mùa Hạ Tác giả: Dương Hàn Thiên * * * Đã ai vào một trưa hè, tìm một nơi để mà nằm yên nhìn lên trời, ngắm những đám mây nhè nhẹ trôi qua chưa? Cái cảm giác ấy, vừa bình yên vừa tĩnh lặng. Nếu mà còn được nghe thấy tiếng gà gáy trưa thì cuộc sống thật sự mang một vẻ bình yên đặc trưng của làng quê. Bây giờ, xã hội ngày càng bao phủ rộng khắp bởi công nghệ, con người ngày càng hướng đến cuộc sống hưởng thụ, vô lo. Cũng chẳng mấy ai rảnh rỗi mà nằm nghĩ lại cái thời ngày xưa, khi mà thôn quê còn nhiều, cuộc sống dân dã mà bình yên. Đô thị ngày càng phát triển, hình ảnh gốc đa, ao làng cũng chẳng còn nhiều. Mấy ai còn nhớ đến tuổi thơ thả diều, bắt bướm, tối đi bắt đom đóm về chơi. Đêm rằm Trung thu đi rước đèn ông sao khắp xóm, đi học phải đạp xe vòng quanh vài lũy tre làng. Những hình ảnh ấy, bây giờ không còn nhiều, ở thành phố, người ta chỉ được biết đến cảnh vật nông thôn qua sách báo, ti vi. Tôi sinh ra ở nơi vùng quê yên bình, lớn lên với tình yêu thương của cha mẹ. Nhớ ngày còn bé, mỗi lần đi học trời mưa lấm lem, mẹ lại dắt tay đi qua những con đường bùn đất vì sợ con trượt ngã. Ngày nào trời mưa to mà quên áo mưa, mẹ lại lặn lội đem đến tận trường cho tôi. Bây giờ, ở quê đã có đường bê tông, trẻ con có xe đưa đón đi học, diện mạo quê hương thay đổi hoàn toàn so với trước kia. Nhớ hồi bé, mỗi sáng thức dậy đều được nghe tiếng chim hót ríu rít ngoài vườn. Tung tăng cùng bạn bè đùa nghịch, tự mình khám phá thiên nhiên. Bây giờ, thức dậy đều nghe những bài hát nhạc trẻ, mọi thứ về kiến thức phải tìm tòi trên sách vở hoặc tư liệu. Tôi còn nhớ mãi, âm thanh mỗi sáng của bà hàng rong rao khắp nẻo đường. Tiếng ồn ào của lũ trẻ trong xóm mỗi khi rủ nhau đi chơi, đi câu cá, thả diều. Thời điểm năm 2003, 2004, khi mà công nghệ chưa phát triển lắm, ti vi còn dùng đến ăng-ten bắt sóng, màn hình thì độc hai màu đen trắng. Cái hình ảnh lúc đấy là những kí ức mãi không thể quên trong lòng tôi. Tôi nhớ những rổ mì luộc chấm đường mà mẹ hay làm, nhớ cả hũ muối vừng với hũ cà muối của mẹ. Ngày nay, đến kì nghỉ hè, trẻ con được đi du lịch, tiếp thu với nhiều nền văn hóa mới. Xã hội thay đổi, nhiều khu công nghiệp mọc lên, nhà cao tầng cũng phát triển nhanh hơn trước. Mấy ai còn nhớ tiếng máy xay lúa, tiếng quạt thóc ngày xưa.. Mọi thứ giờ đây chỉ còn là hoài niệm. Cuộc sống thay đổi từng ngày, con người và cách sống cũng thay đổi theo. Dù có tiếc nuối nhưng thời gian là dòng chảy vĩnh cửu không dừng lại được. Chỉ đành ấp ủ yêu thương nơi tận sâu tim mình mỗi khi nhớ về quê hương mà thôi. End.
Chào bạn, mình là thành viên của bang Land Of Oblivion, mình đã đọc qua tản văn "Đám mây mùa hạ" của bạn và có một số ý kiến góp ý nhận xét như sau: Về nội dung: Tản văn của bạn nhẹ nhàng, chủ đề tuy không mới nhưng lại rất thiết thực. Nó cho ta thấy lại những kí ức xưa ở làng quê yên bình, cái rất khó thấy ở giới trẻ ngày nay. Tuy đi chưa sâu lắm, nhưng mình vẫn đánh giá tốt tản văn này. Về hình thức: - Bạn trình bày khá đẹp mắt, biết tách dòng ngắt đoạn hợp lý. Bạn có thể thêm bìa để tạo sự thu hút và link thảo luận để quảng bá cho các tác phẩm khác nữa nhé. - Bạn hầu như không có lỗi chính tả nào, "vở sạch chữ đẹp" nè, cố gắng phát huy ở các tác phẩm sau nha. - Số lượng từ của tản văn chưa đủ, chỉ mới có 558 từ. Bạn lưu ý, đối với truyện ngắn thì phải trên 950 từ/chương, tản văn thì 650 từ/chương nhé. Trên đây là một số ý kiến góp ý nhận xét của mình, có gì không phải mong bạn bỏ qua. Chúc bạn sẽ có thêm nhiều tác phẩm hay và thành công hơn nữa trong tương lai nhé. Thân!
Chào bạn, mình đọc bài tản văn này của bạn thấy rất hay, nhẹ nhàng, lắng đọng, gợi người đọc nhiều suy ngẫm. Bạn cho phép mình được chuyển bài này thành dạng radio nhé (mình là thành viên của nhóm Blogradio trêb diễn đàn). Mong bạn đồng ý