Truyện Ngắn Đám Cưới Bố - An Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Tâm An Nhiên, 4 Tháng tám 2020.

  1. Tâm An Nhiên

    Bài viết:
    7
    ĐÁM CƯỚI BỐ

    Tác giả: An Nhiên

    Thể loại: Truyện ngắn

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của tâm an nhiên

    Cu Tũn tung tăng chạy nhảy, vui đùa hết trong nhà, lại ra ngoài sân cùng mấy đứa bạn hàng xóm. Tiếng nhạc rộn ràng. Người ra, người vào tấp nập khác hẳn không khí yên ắng mọi ngày của hai bố con. Sân nhà được trang hoàng bạt rèm rực rỡ, lung linh, lại có cỗ bày đầy các bàn, những lon cô ca đỏ mà Tũn luôn ao ước cũng xếp thành hàng.. Hỏi sao Tũn không vui được? Mà còn gì vui bằng đám cưới chứ? Đúng hôm nay nhà Tũn có đám cưới. Đám cưới ở các nhà hàng xóm, họ hàng thì Tũn được đi nhiều rồi, nhưng hôm nay là đám cưới của nhà Tũn, đám cưới bố Tũn.

    Hôm nay bố diện thật, bố mặc bộ com lê mới, lần đầu Tũn thấy, bên trong là chiếc sơ mi trắng có thắt cà vạt, lại còn cài bông hoa bên túi ngực nữa. Tũn biết, các chú rể thường giống như thế. Hôm nay bố là chú rể. Bố cứ lấn cấn, lúc tìm cái này, lúc hỏi cái khác, đi ra, đi vào, cả mấy cô chú cũng luống cuống cùng bố như chuẩn bị đi đâu. Rồi xuất hiện trước cổng nhà Tũn một chiếc ô tô con rất đẹp, lại có hoa cài xung quanh, phía sau là một chiếc chiếc ô tô thật to. Tũn chăm chú quan sát với vẻ đầy ngạc nhiên, thích thú, còn mấy đứa hàng xóm thì chạy ùa ra vây quanh chiếc ô tô ngắm nghía.

    Tũn chợt giật mình khi có bàn tay đặt lên vai lay lay: "Tũn có đi ô tô đón dâu với bố không? Đi đón mẹ mới về nhé!". "Mẹ", tiếng ấy thoáng qua suy nghĩ Tũn đầy thân thương. Nhưng rồi như nghẽn lại, "mẹ mới" chứ không phải mẹ Duyên của Tũn. Nét mặt rạng rỡ của thằng bé bỗng chuyển ra bần thần. Không phải Tũn bất ngờ vì sắp có mẹ mới, bởi mấy hôm trước bố nó đã tỉ tê "Bố sắp đón mẹ Oanh về ở với bố con mình, Tũn phải ngoan ngoãn và nghe lời mẹ nhé!". Mà vì một điều gì đó thật mơ hồ mà một đứa bé 7 tuổi chưa cắt nghĩa rõ ràng. Rồi nỗi nhớ mẹ và chị Bông chợt ùa về bên Tũn, cùng những ký ức sum vầy của gia đình trước đây, cả cái ngày không thể phai mờ trong ký ức cậu bé khi mẹ và chị Bông rời đi. Hôm đó Tũn đã năn ra nhà gào khóc ăn vạ, mẹ và chị Bông cũng khóc, bố bế nó dậy dỗ dành "cu Tũn ngoan cuối tuần chị Bông lại về chơi nhé!". Khi đó nó không để tâm đến những lời của bố, nó chỉ cố hết sức gào khóc, rồi chạy theo kéo tay chị.. Nhưng đến khi bài ăn vạ không có hiệu quả, chị và mẹ đi rồi, chỉ còn lại Tũn với bố, nó chợt nhớ đến lời hứa của bố, ngày qua ngày nó bấu víu vào đó để mong chờ. Và điều mong mỏi của Tũn cũng thành hiện thực, những ngày cuối tuần là những ngày vui vẻ nhất với nó. Có tuần chị Bông về với Tũn và bố, có tuần Tũn được chị Bông đón về với mẹ và chị. Song ngày Tũn mong chờ là nhà nó lại có cả bố cả mẹ và chị Bông như trước mãi chưa đến. Vậy mà hôm nay bố lại đi đón "mẹ mới" về.

    Bố tất tả đi ra phía cổng cùng đoàn người, song vẫn không quên nhắc con trai, "Tũn ở nhà, lát bố về nhé!". Tũn không trả lời, chỉ gật gật đầu. Nó cứ đứng nhìn theo bố đi ra cổng và bước vào chiếc xe xinh đẹp, đến khi dáng những chiếc xe khuất hẳn khỏi cổng nhà, cuốn theo sau một làn khói bụi..

    * * *

    Tũn không dựng chân chống xe, nhoài tay về phía trước với cái túi đồ trong giỏ. Nó để chiếc xe nằm ngả xuống hiên nhà mẹ. Chị Bông vui vẻ ra đón em.

    - Sao chị không về đám cưới bố? Em đem phần cho mẹ với chị này, em còn để mấy hộp cô ca vào tủ lạnh, hôm nào chị về chị em mình uống!

    - Tao không thèm. Mày mang về nhà mày mà ăn.

    Chị nó giận dỗi đi vào nhà, để mặc cu Tũn đứng chưng hửng ngoài sân với túi đồ.

    Thường ngày chị luôn tỏ ra nhẹ nhàng, trìu mến với cậu em nhỏ. Vậy mà hôm nay chị lại giận giữ như là Tũn mắc lỗi gì đó. Nó lo lắng xen lẫn tủi thân, lủi thủi xách túi đồ đi vào bếp.

    Một lát sau, chị Bông đến bên Tũn, không còn vẻ giận dỗi nữa, nhưng nét mặt trầm buồn.

    - Tối nay em ở đây với mẹ và chị, sáng mai chị chở đi học!

    - Vâng ạ! Tũn vội đáp lại không chút suy nghĩ với nét mặt tươi tỉnh hẳn.

    - Chị dặn này, chị em mình chỉ có một mình mẹ Duyên, em không được gọi cô ta là mẹ nhớ chưa? Với lại, nếu cô ta bắt nạt em thì phải bảo chị đấy.

    - Vâ.. âng!

    Bông ôm em vào lòng, đôi mắt nhòe lệ của cô bé nhìn ra khoảng không xa xăm, mờ ảo của buổi chiều tà cuối thu hiu hắt. Vẳng bên tai Bông tiếng nói thân thương "Con gái Bông của bố!"..

    Hết​
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng mười 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...