Tên truyện: Đại Kết Cục: Thúy Vân Hậu Truyện Tác giả: Cám Cô Nương Thể loại: Cổ đại, Ngôn Tình, HE Tình trạng: Đang cập nhật Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Cám Cô Nương Văn án: Chắc hẳn trong đa số các bạn đều biết đến Thúy Vân, nhân vật không mấy được chú ý trong tác phẩm Truyện Kiều của Nguyễn Du. Tên tác phẩm cũng nói lên tất cả, câu truyện cũng chỉ xoay quanh chị gái của Thúy Vân - Thúy Kiều. Hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe về câu chuyện hoàn toàn khác của Thuý Vân và hành trình tìm lại hạnh phúc của nàng cùng với một nhân vật lớn trong lịch sử Việt Nam - Thủy Tinh. Họ sẽ trải qua một diễn biến khác dưới ngòi bút của mình!
Hồi I: Gặp gỡ Bấm để xem - Vân, tha thứ cho ta, đời này ta nợ muội. Ta và nàng ấy sinh tử không rời. Thúy Vân mỉm cười nghiệt ngã, lệ hoa mấy hàng. - Kim Trọng, ta mệt rồi, ta không biết phải đối xử thế nào với chàng nữa. Chàng vốn không cảm nhận được tình yêu của ta. Bầu trời nổi dông bão, mà lòng người cũng chẳng phải là mây tạnh mưa tan. Giọt mưa nhẹ thế, cớ sao làm nặng trĩu lòng người. Mệt rồi, đi rồi, tan rồi! "Chàng đi tìm tỷ tỷ, còn ta, ta đi tìm bình yên." Thúy Vân buông đôi tay ngọc, tấm khăn lụa trôi theo gió chẳng biết về đâu. Giọt lệ lăng trên má thấm ướt hàng mi nàng, rồi hòa vào dòng sóng cuốn ầm ầm dưới vực đỉnh Vọng Phu. Nếu có kiếp sau, nếu thật sự có kiếp sau, nàng nhất định, không yêu người nữa. "Kim Trọng, nguyện chàng một đời, đông ấm, xuân an." Lời vừa dứt, thân ảnh gầy mòn, tóc mai như sương chìm trong giông bão. Nước mắt hòa lẫn vào biển cả, như chưa từng tồn tại. * * * Thủy Cung lại nổi sóng thần, hỏa sơn thần cũng đồng loạt bộc phát. Binh tướng trấn giữ thập lục viện bảo vệ Ngọc Hoa điện của Linh Phi và nhân dân Ngư Tộc đều đã gần như sức cùng lực kiệt. Năm nào cũng vậy, ngày lễ tế Sơn Thần cũng là ngày đại hỷ năm xưa của Mị Nương công chúa và Sơn Tinh đã qua lâu, nhưng mỗi năm tới dịp, Thủy Đế mượn tửu yến mà phá một trận long trời lở đất. Hôm nay là một ví dụ, Đại Vương lại đại náo Long Cung rồi! - Đại Vương, kính xin người bảo trọng ngọc thể! Linh Phi quỳ gối, đôi tay mảnh khảnh nắm lấy gấu áo Thủy Tinh mà mắt long lanh ngấn lệ. Đường đường là ái nữ của Thần Kim Quy năm xưa giúp An Dương Vương đánh đuổi giặc Ân, nay lại lâm vào cảnh hồng nhan bạc mệnh. - Cút! Hắn gằn một tiếng, đạo thuyền đánh bậc ra xa vạn trượng. Thủy Tinh hóa rồng, hất toàn bộ cửu đỉnh đài tọa lơ lửng trong Thủy Cung, một thân rồng phi thẳng lên mặt biển, chẳng ai ngăn cản nổi. - Đại Vương, Mị Nương công chúa đã trở thành Sơn Thần Phu Nhân rồi, thiếp mới là thê tử của chàng, mà người chẳng thể nào quên nàng ấy sao? - Chất vấn ta? - Thần thiếp không dám, nhưng thần thiếp hèn mọn mạo muội khuyên chàng, có thể vì con cháu Lạc Hồng, cũng vì bản thân chàng, mà không đấu với Sơn Thần Đại Nhân nữa được không? - Câm miệng! Linh Phi hít một hơi sâu, vừa nói vừa run rẩy. Vì lời nàng nói ra tiếp theo có thể khiến nàng tự tìm đường chết! - Đại Vương.. Thần thiếp biết, thân là chúa của biển cả, thắng thua vốn là thể diện của chàng. Thế nhưng, bá tánh lầm than, chàng.. không thương xót một chút nào sao? Thiếp biết.. chàng vốn không yêu Mị Nương nhiều đến vậy.. Nghe đến đây Thủy Tinh cau mày, hơi khựng lại. - Ngươi hiểu gì về ta? Linh Phi lấy hết can đảm nói tiếp. - Thứ chàng muốn chính là.. chính là tính nhiệm của Vua Hùng và binh quyền của ngài ấy, chàng muốn nắm trong tay tất cả, cho dù đó là trên đất liền hay dưới biển sâu. Còn Mị Nương, nàng ta vốn chỉ là con cờ của người. Linh Phi vừa nói vừa cười khổ. - Chàng vốn chẳng yêu một ai cả, chẳng ai cả. Thủy Tinh đanh mắt rồng nhìn Linh Phi, ánh mắt thâm sâu khó lường. Đúng là con gái của Thần Kim Quy, có thể nhìn thấu tâm can của hắn. Hắn cũng không cần phải diễn cho ai xem nữa, thu mình trở về dáng vẻ anh tuấn ban đầu, rồi ngồi vào ngai rồng thưởng thức rượu ngon. - Ăn nói hàm hồ, đừng tưởng năm trăm năm trước ta không giết ngươi, thì không có nghĩa bây giờ không thể giết. Ta vốn yêu Mị Nương say đắm. - Yêu hay không yêu chàng hiểu rõ hơn ai hết, không cần chối bỏ lời ta. - Cấp báo! Một tên lính hớt hãi chạy vào. - Nói. - Bẩm báo Đại Vương, trong trận chiến lúc nảy, thuộc hạ phát hiện xác chết của một nữ tử Nhân Tộc. - Nhân Tộc? Thật đúng lúc, mang vào. - Người định làm gì với một xác chết? Chẳng lẽ.. Đúng vậy, Linh Phi thấy tia nguy hiểm trong mắt Thuỷ Đế. Người này là ai? Không phải người nàng yêu suốt năm trăm năm nay. Chỉ vì nàng nói ra những lời đó ư? Chỉ vì mọi chuyện đã được vạch trần, mà chàng ta không cần phải suốt ngày tỏ vẻ đau thương nữa? - Chàng định trút giận lên một xác chết hay sao? Chàng.. - Ngươi quản nổi không? Thật đáng sợ! Nhìn thân ảnh nằm bất động, tuy trắng bệch không giọt máu, nhưng dung mạo vô cùng xinh đẹp, khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang. Đến hoa cũng ghen thua thắm, liễu cũng phải hờn kém xanh, quả là một tuyệt sắc giai nhân hiếm có trên đời! Thủy Tinh nhìn nàng say đắm, tay trái dùng nội lực truyền vào ly rượu, ly rượu lơ lửng trên không trung rồi bay thẳng đến môi nàng. Rượu vào trong người nàng đến đâu thì như có máu chảy đến đó. Khuôn mặt Thúy Vân bắt đầu hồng hào trở lại, nàng như được hồi sinh.
Hồi II: Bức hôn Bấm để xem Đêm, Thủy Cung như chìm vào tĩnh mịch, yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng rì rào của sóng, tiếng thì thầm của biển cả. Ánh trăng sáng soi rọi làn nước xanh thẳm không thấy đáy, từ lúc biển cả chiến "loạn" đêm ngày không ngừng nghỉ, thì hôm nay lại là ngày đại dương êm đềm nhất. Chắc có lẽ Thủy Thần cũng đã "quậy" một trận thỏa mãn. Thúy Vân sau khi được Thủy Đế ban cho rượu cải tử hồi sinh, thì cũng đã tỉnh lại, nhưng lạ thay, nhìn nàng lúc này không còn là Thúy Vân của khi xưa, mỹ mạo có thể nói là thăng hạn như tiên nữ. Nàng như vừa được thay da đổi thịt, da dẻ hồng hào, mày cong, mắt phượng, môi hồng tựa anh đào ban mai, dáng vẻ yêu kiều thướt tha hoa nhường nguyệt thẹn. Một vẻ đẹp khiến ai nhìn thấy cũng phải nhìn theo đến mấy lần. Thúy Vân vừa tỉnh vẫn chưa thấy được sự thay đổi đó, nhưng các tì nữ theo hầu nàng ba ngày ba đêm thì nhìn thấy rõ mồng một. - Tiểu thư, người tỉnh rồi a. Một tiểu nha đầu tóc búi hai bên vui mừng reo lên. - Đây là đâu? - Dạ đây là Lưu Ly điện của Thủy Cung ạ. - Thủy Cung? - Dạ đúng rồi, tiểu thư được Điện Hạ cứu về từ vài hôm trước. Thúy Vân đưa tay ấn ấn thái dương nhớ lại nhưng chẳng nhớ được gì. - Tiểu thư đừng cố suy nghĩ nữa, người cứ an tâm dưỡng thương là được. - Tiểu thư, người nói xem có phải Điện Hạ thích người không, ba ngày qua lúc nào cũng ghé thăm người, chóc lát lại thấy ngài ấy. Em nói thật chứ làm tì nữ ở đây lâu vậy mà lần đầu thấy ngài ấy lo lắng cho ai nhiều thế. Linh Phi nương nương cũng không được ghé thăm nhiều đến vậy đâu. Tiểu nha đầu cứ ríu rít bên tai Thúy Vân, tuy có hơi ồn ào nhưng nàng cũng không chán ghét. - Ngươi nói là ai đã cứu ta? - Dạ là Thủy Đế Đại Nhân đấy ạ. Ngài ấy đã cứu sống tiểu thư. Cô bé ấy lại cung kính đáp. Thúy Vân sờ vào tay mình rồi nhéo một cái thật đau. Quả nhiên đau thật! Đây không phải mơ, nàng đang ở dưới đáy đại dương và được cứu bởi Thủy Đế, nhân vật nàng không tin là có thể gặp được trong hoàn cảnh này. Mạng nàng thật lớn. Thúy Vân mơ hồ bước xuống giường, trực tiếp mở cửa ra khỏi phòng để chứng thực. Lần này không sai được nữa, nếu cô nhóc ấy không nói đây là Thủy Cung nàng cũng chẳng biết. Bởi vì nàng có thể đi lại như trên mặt đất, còn có thể thở rất bình thường không thể bình thường hơn nữa. Nàng dùng đôi mắt phượng từ từ quan sát khung cảnh xung quanh, nơi đây vô cùng lộng lẫy. Nếu nói Kim Phủ là nơi tráng lệ xa hoa nhất thành, thì so với nơi này chỉ là một căn nhà nát xụp xệ. Bỗng phía sau truyền đến một giọng nói trầm ổn ngắt đi dòng hồi tưởng của nàng. - Thấy chỗ nào không ổn? Nàng theo bản năng xoay mặt qua. Chạm mắt nàng là một nam nhân có thân hình cao lớn, rắn chắc. Người kia thật sự rất xuất sắc. Gương mặt tuấn tú, mũi cao, mày kiếm, môi mỏng, đôi mắt thâm thúy sắc bén. Toàn thân tản ra sự cuồng vọng, bá đạo không ai bằng của bậc đế vương. Thúy Vân bị sự lãnh đạm của người trước mắt giật lại thần trí. Nàng cũng chậm rãi trả lời. - Đa tạ ơn cứu mạng của ngài, nếu có việc gì cần đến ta thì cứ nói, Thúy Vân xin hết lòng báo đáp. Hắn nhìn nàng bằng đôi mắt thâm sâu khó hiểu, rồi giọng hắn lại đều đều vang lên, không nhanh cũng không chậm. - Vừa hay, ta chỉ thiếu một Hậu. Nàng có nguyện ý? Quá đường đột. Đây không phải yêu cầu nàng muốn, cũng không hợp tình với hai người vừa mới gặp như bây giờ. Thúy Vân thiếu chút nữa trượt ngã nhưng vẫn cố đứng vững, tự hỏi, gã này cầu hôn thẳng thừng thế ư? Nhưng nàng vừa trải qua một mối tình đau khổ, sao còn dám vướng vào. - Thứ lỗi, ta vừa trải qua một quá khứ không mấy tốt đẹp, chắc cả đời này ta.. không yêu ai nữa! Ánh mắt hắn thoáng buồn. Nhưng tại sao lại buồn? Vì một người vừa mới gặp như nàng à? Không. Chắc đó chỉ là đề nghị ngẫu hứng của hắn. Bởi vì khi hết lòng hết dạ yêu một người thì sẽ hiểu tại sao nàng lại như thế, nếu vừa trải qua một mối tình đau khổ sâu đậm, thì rất khó để có thể dám bước qua quá khứ chấp nhận sa vào lưới tình thêm lần nữa, nàng chắc vậy. Không phải vì Kim Trọng, vì nàng thật sự chết tâm rồi. - Nàng quên ta rồi sao? Cũng phải, nhưng không sao. Ta sẽ làm cho nàng nhớ ra ta. Giọng hắn rất tuyệt vọng, có lẽ vậy, nam nhân trước mặt làm gì cũng thật sự rất khó hiểu. - Ngài làm ta rất khó hiểu, chẳng phải đây là lần đầu chúng ta gặp nhau sao? Thấy hắn ngập ngừng, nàng tiếp tục hỏi. - Chúng ta từng gặp nhau sao? Thưa Điện Hạ? Thủy Đế không trả lời câu hỏi đó chỉ nhìn nàng một hồi lâu, rồi bảo nàng đi nghỉ sớm và suy nghĩ về việc hắn vừa đề nghị với nàng. Hắn còn bảo đây là yêu cầu duy nhất của hắn nếu muốn báo ơn. Khi nói xong hắn còn tỏ vẻ khiêu khích rất đáng ghét, ấy vậy mà lúc đầu nàng còn tưởng là chính nhân quân tử gì. Đêm đó Thúy Vân phải trằn trọc cả đêm. Tên này vốn là đang bức hôn mà, suy nghĩ gì chứ, nếu không đồng ý thì bội ân, đồng ý thì vẫn không được, vì nàng chưa sẵn sàng. Rốt cuộc phải làm sao mới vẹn toàn đôi bên đây?
Hồi III: Thủy Thần Đại Nhân Bấm để xem Tiếng đàn cá tung tăng ngoài điện làm nhộn nhịp cả một buổi sáng trong lành ở Thủy Cung. Từ lúc Thúy Vân đến đây cũng đã được gần tròn ba tháng, biển cả dường như trong xanh hơn hẳn, không khí giết chóc cũng vơi đi dần, Thủy Đế cũng không còn hỉ nộ thất thường mà ban lệnh chiến tranh với Sơn Thần như trước. Quả là yên bình biết bao. Nhưng những điều đó không đáng nhắc tới bằng chuyện, Thủy Đế dường như tương tư rồi! Cả cung đi bằng đầu cũng biết ý trung nhân của điện hạ là ai, riêng chỉ Thúy Vân mắt nhắm mắt mở như không biết. Nhưng người không muốn biết nhất ở đây chính là Linh Phi, nàng luôn không chịu hiểu về sự thay đổi của Thủy Đế, không tin năm trăm năm của nàng lại chẳng bằng ba tháng của Thúy Vân. Càng không tin người máu lạnh như Thủy Đế lại có thể yêu. Nhớ lại chuyện ngài với Công Chúa Mị Nương cũng vậy. Năm trăm năm trước, lúc Linh Phi nàng chỉ là một tiểu cô nương hiếu kì muốn du ngoạn khắp nơi. Nghe tin Vua Hùng có tổ chức kén rễ, nàng tò mò muốn biết, kén rễ của Nhân Tộc như thế nào, nên đã giấu Thần Kim Quy lén lên mặt đất. Âu Lạc chính là nơi nàng đã gặp Thủy Đế lần đầu tiên. Nàng vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó không khí vô cùng náo nhiệt, người người đến xem đông như trẩy hội, cũng có thể nói đây là lễ kén rễ lớn nhất trong lịch sử. Nhưng chủ yếu họ chỉ muốn đến xem nhân dạng của Chúa Miền Non Cao và Vua Vùng Nước Thẳm. Quả là không hề thất vọng, hai vị vua uy phong đứng trên đại điện, tướng mạo hơn người, phía sau là binh tướng hùng dũng, khí phách ngất trời, khiến ai nấy cũng đều trầm trồ ngưỡng mộ. Bên trái Vua Hùng là một gương mặt tràn đầy sự hiếu chiến như là bất cứ lúc nào cũng có thể ra trận, trông hắn vô cùng dũng mãnh, vóc người vạm vỡ, làn da nâu rám nắng, trên người mặc một chiếc áo da báo, cổ đeo nanh cọp, đó là những thứ chỉ có trên đất liền. Đoán chắn người này là Sơn Tinh. Người bên phải chỉ có thể là Thủy Tinh - Chúa Vùng Nước Thẳm. Trái ngược với Sơn Tinh, đó là một vị vua trẻ có mái tóc bạch kim, khuôn mặt tuấn tú, tay cầm quạt, khoác lên mình một y phục xanh ngọc bích, hàn khí bao quanh, thoạt nhìn như thư sinh nho nhã, trên mặt còn có nét tươi mới thiếu niên tuổi đôi mươi. Linh Phi đã yêu ngài từ cái nhìn đầu tiên, đến cả Mị Nương đang e thẹn đứng sau Vua Hùng cũng liếc mắt đưa tình với ngài. Nhưng đến cuối cùng chiến thắng thuộc về Sơn Thần, nhìn sính lễ Vua Hùng ban ra cũng đủ biết ngài đã nhĩnh cho Sơn Tinh một chút, tất cả sính lễ toàn bộ đều là cống phẩm chỉ trên có mặt đất (1). Đúng là đưa Thủy Đế vào thế khó. (1) cống phẩm chỉ có trên mặt đất: Voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao Nàng đã nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối của Mị Nương nhìn theo bóng lưng ngài ấy. Và thật ngớ ngẩn khi sau này ai cũng nghĩ Thủy Đế Đại Nhân dâng nước là vì muốn cướp Mị Nương về. Thủy Đế vốn không yêu nàng ta. Bởi, Linh Phi có thể nhìn ra trong mắt Thủy Đế luôn chứa một tham vọng rất lớn. Nếu năm đó nàng không chuốc xuân dược thì làm sao có thể ở cạnh ngài đến tận bây giờ. Tiếc là thứ có được nhờ vào thủ đoạn thì không thể như ý mình muốn. Hồng nhan bạc mệnh, dù không có chính thê nhưng lại có Trắc Phi (2), chính là Linh Phi nàng. (2) Trắc Phi: Tiểu thiếp, vợ hai Người ái mộ Thủy Đế vô số kể, từ tiên tử cho đến phàm nhân. Nên nàng vẫn luôn nghĩ thân phận của nàng bây giờ đã gần như là duy nhất, cho rằng Thủy Đế sẽ không yêu ai cả. Cứ an phận làm một người vợ hiền nâng khăn sửa túi cho phu quân, ngài không yêu nàng cũng được, chỉ vậy là viên mãn! Nhưng mọi thứ đã không như quỷ đạo từ khi Thúy Vân xuất hiện. Chính là ngày hôm nay, có lẽ sẽ khiến Linh Phi nương nương thất vọng rồi! Trước mắt nàng, trên gương mặt tuấn tú quen thuộc ấy lại là sự dịu dàng, ôn nhu đến lạ. Đó không phải là một đế vương nghiêm nghị, cũng không phải là một sát vương máu lạnh, mà đó là ánh mắt của một thiếu niên si tình đang nhìn người con gái mình yêu. Linh Phi nàng thật sự không muốn tin và cũng chẳng dám tin. - Thần thiếp xin thỉnh an đại vương. - Tìm ta có chuyện gì? - Hôm nay là lễ hội Thất tịch nhân gian, thường thì thiếp sẽ đi cùng ngài, ngài quên rồi sao? - Hôm nay không cần. Thúy Vân sẽ đi cùng với ta. Thúy Vân đứng trước bầu không khí ngượng ngùng bèn có ý giải vây. - Thật ra ba người cũng có thể đi chung. - Không, chỉ ta và nàng. Chưa kịp để Linh Phi phản ứng Thủy Đế đã ôm Thúy Vân phất áo choàng biến mất, để lại một thân liễu yếu nước mắt lưng tròng.