Truyện Ngắn Cuộc Sống Không Dễ Dàng Gì, Gặp Gỡ Phải Biết Trân Trọng! - Sưu Tầm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thu Tran, 22 Tháng mười 2018.

  1. Thu Tran

    Bài viết:
    237
    Cuộc Sống Không Dễ Dàng Gì, Gặp Gỡ Phải Biết Trân Trọng!



    Cô 30 tuổi, người xinh đẹp, làn da trắng, eo mảnh khảnh. Nhưng, số mệnh cô không tốt, trước là sinh ra một đứa con gái đần độn, hơn nữa, 29 tuổi năm đó, chồng qua đời.

    Sau này, cô lựa chọn tái giá, gả cho một người đàn ông lớn hơn mình 15 tuổi.

    Cô không chịu được khổ, huống hồ còn có thêm đứa con gái đần độn. Quan trọng là, anh một thợ mỏ, thu nhập không ổn định không nói, nếu xảy ra sự cố, chủ mỏ sẽ bồi thường ba bốn chục vạn.

    Cô sợ nghèo, nếu không thì, vì sao xinh đẹp như vậy lại gả cho một người tay chân có tật. Anh vừa già vừa xấu, mắt lé miệng méo.

    Anh cũng biết mình không xứng, nhưng vẫn như có được bảo bối.

    Tiền anh dành dụm, một nửa đưa cho cô, nhưng một tháng cũng không hơn 1000 đồng, trừ ăn uống ra còn lại không bao nhiêu. Cô không cam lòng, đứa con gái đần độn tương lai phải dùng tiền, bản thân không muốn cả đời sống với anh như vậy. Tới đâu cũng là tai nạn hầm mỏ, sao anh không gặp phải chứ? Cô nghĩ tới chính là ba bốn chục vạn, nếu anh chết rồi, cô sẽ lấy tiền cuốn gói. Đây là cách nghĩ vô cùng độc ác, nhưng lại thực tế nhất.

    Cô mua quần áo son phấn trang điểm cho mình, liếc mắt đưa tình với anh hàng xóm. Có người nói với anh, xem vợ anh kìa, lấy tiền của anh trang điểm rồi lẳng lơ với người đàn ông khác! Anh chỉ "hì hì" cười, cô ấy buồn quá ấy mà, để cô ấy chơi vậy. Thật ra, anh đau lòng, không muốn cô nổi loạn như vậy.

    Cô nói một câu muốn ăn quýt hồng, anh liền lên trấn mua, đương nhiên, lúc đi không nói với cô.

    Lúc hầm mỏ xảy ra chuyện, suy nghĩ đầu tiên của cô, lần này tốt rồi, ba mươi vạn tới tay rồi!

    Đưa ra rất nhiều thi thể, cô nhìn từng cái, thấy không có anh, cực kỳ thất vọng. Thình lình quay đầu, cô thấy anh đưa quýt hồng lên đi về phía cô, cười thơ ngây như một đứa trẻ.

    Này, anh nói, anh lên trấn mua quýt hồng cho em, đổi ca với người khác! Cô "oa" lên khóc, nhưng vì hy vọng biến mất. Anh an ủi, anh không sao, em đừng sợ. Anh tưởng cô bị dọa rồi. Ăn quýt hồng, trong lòng cô cảm thấy mình không ra gì.

    Anh càng yêu cô hơn, cũng đau lòng con gái. Anh lén lút chạy lên núi trồng cây, một tháng trồng bốn năm cây. Có người hỏi anh, trồng cây làm gì? Anh cười trả lời, trồng cho hai mẹ con cô ấy, sau này tôi chết, mấy cây này cũng lớn rồi, có thể nuôi sống họ. Lời này truyền tới tai cô, trong lòng cô chua xót, nước mắt suýt chút nữa rơi.

    Sau đó, cô bị nhiễm phong hàn, anh áo cũng không cởi chăm sóc cô. Nửa đêm tỉnh dậy, phát hiện anh ôm lấy chân cô. Cô hỏi, anh ôm lấy chân em làm gì? Anh nói, em mà tỉnh, anh sẽ biết, lỡ như em muốn đi vệ sinh không ai đỡ. Cô thật sự khóc, nghẹn ngào nói, anh thật ngốc.

    Sau khi khỏi bệnh, cô nói, đừng làm ở hầm mỏ nữa, hầm mỏ thường xuyên xay ra chuyện, mấy ngày trước lại chết thêm mấy người, em sợ. Lần này cô thật lòng, vì đã nghĩ thông suốt, người mới là quan trọng nhất, người không còn, thì không còn gì cả.

    Sau này, cô thành thật, không đi đâu hết, không trang điểm như yêu tinh nữa. Cô mở quầy buôn bán nhỏ, cùng anh sống qua ngày.

    Không lâu sau, anh đột nhiên cảm thấy đau ngực, làm chút việc nhỏ, mồ hôi đổ ra to như hột đậu, sau đó lén dùng thuốc giảm đau, loại một đồng mười miếng, dùng một lần năm sáu miếng, nhưng lồng ngực vẫn đau. Anh lén lên trấn tìm bác sĩ. Bác sĩ nói, ung thư gan, giai đoạn cuối, nhiều nhất chỉ sống được ba tháng, muốn ăn gì thì ăn đi, đừng ủy khuất bản thân.

    Đi trên phố, anh lấy tiền mang theo tiêu sạch hết, mua rất nhiều thứ, quần áo mới cho cô, váy cho con gái, son phấn nước hoa, nhưng không mua cho mình một thứ nào cả.

    Sáng hôm sau, anh nói, anh tính về lại hầm mỏ làm việc, ông chủ tìm anh rồi. Cô nói, đừng đi, rất dễ xảy ra chuyện, đừng đi, kiên quyết không đi! Anh vẫn "hì hì" cười, rốt cuộc vẫn đi. Anh nói với ông chủ, cho tôi nơi khó nhất, mệt tôi không sợ. Ông chủ đương nhiên đồng ý, phái anh tới nơi sâu nhất dưới đáy giếng mỏ. Lúc đau, anh trong âm thầm gọi tên cô.

    Ngày thứ ba đi làm, đáy giếng mỏ bắt đầu thấm nước, anh vốn có cơ hội chạy thoát, nhưng anh nghĩ, có ba bốn chục vạn, đủ cho cô và con gái sống cả đời. Sau đó, anh không chạy, cũng không kêu cứu.

    Sau khi biết tin, cô đầu còn chưa kịp chải liền chạy tới, dùng tay bới miệng giếng, tay chảy máu. Thấy thi thể của anh, cô gọi tên anh, cắn chặt răng, em không để anh đi, không để anh đi, không để anh đi!

    Từ trong túi áo của anh mở ra là tờ chẩn đoán của bệnh viện, cô mới biết, người đàn ông đã lấy sinh mạng sau cùng để yêu cô lần nữa.

    Phụ nữ cần được thương yêu, cho nên tình yêu của chồng mới là hy vọng lớn nhất của phụ nữ. Tiền, địa vị, thứ mà phụ nữ muốn rốt cuộc chẳng qua là sự che chở và tình yêu của người đàn ông.

    Đàn ông cần được hiểu, cho nên sự hiểu biết của vợ mới là niềm an ủi nhất của người đàn ông. Sắc đẹp, dục vọng, tới cuối cùng người đàn ông cần cũng chỉ là sự ôn nhu và bầu bạn của người phụ nữ

    Các bạn thân mến! Cuộc sống không dễ dàng gì, gặp gỡ phải biết trân trọng!


    Translated by Thu Tran
     
    Minh Nguyệt thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười một 2018
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...