Hà Nội và những câu chuyện chưa kể.. Đã từ rất lâu rồi, Hà Nội mới lại xuất hiện những hình ảnh này: Không còn những dòng xe cộ tấp nập, không còn tiếng rao của những người bán hàng ngoài đường phố.. Trong những cuộc tán gẫu trên mạng, người ta thường đùa với nhau rằng: "Hà Nội đón tết rồi đấy", bởi ngoại trừ Tết, khung cảnh này vốn dĩ sẽ chẳng thể tìm được trong thành phố vốn được mệnh danh không bao giờ ngủ. Ấy vậy mà, thoắt cái, Hà Nội bỗng im lặng hẳn đi – không phải vì đón Tết, mà vì chấp hành theo chỉ thị 16 của Chính Phủ để phòng chống dịch Covid. Đã không biết là lần thứ bao nhiêu, chuyện học hành của tôi bị dở dang vì dịch bệnh. Học đại học 2 năm nhưng hơn phân nửa thời gian, tôi học online ở nhà. Cũng vì thế mà Hà Nội đối với tôi, vẫn còn nhiều bí ẩn và thú vị mà tôi chưa kịp khám phá. Kèo đi chơi với mấy đứa bạn vẫn chưa thể thực hiện được. Rời thành phố được gần 1 tháng, một cảm giác khó tả bắt đầu nhen nhóm trong tôi. Tôi nhớ Hà Nội. Ừ, có lẽ như người xưa vẫn thường nói, có rời xa Hà Nội mới bắt đầu thấy nhớ, thấy thương. Bạn bè chúng tôi thay vì được gặp mặt, giờ đây lại chỉ nói chuyện với nhau qua vài dòng tin nhắn. Tôi sử dụng internet nhiều hơn, bởi nỗi buồn chán khi phải ở nhà cả ngày.. Vài bữa trước, chị tôi có nhắn tin cho tôi "Chị là F2 rồi, khách hàng người ta có tiếp xúc với F0, giờ chị phải cách ly y tế tại nhà 21 ngày để theo dõi. Nhưng mà đừng có nói cho bố mẹ nhé, kẻo bố mẹ lo lắng". Lúc đó tôi không biết nói gì, chỉ an ủi: "Chị có đeo khẩu trang và sát khuẩn đầy đủ mà, không sao đâu". Chị tôi chỉ nói thêm: "Ừ biết rồi, mà đừng có nói cho bố mẹ nhé.." Mỗi ngày, vào một khung giờ nhất định, hoặc là mẹ tôi gọi, hoặc là chị sẽ điện về nói chuyện với cả nhà. Trong mỗi cuộc điện thoại cơ bản đều sẽ có mấy lời như thế này: - Dịch ở Hà Nội dạo này sao rồi con? - Ở đây ra đường phải có giấy tờ chứng minh mẹ ạ. Mà mua đồ ăn vẫn được đi lại bình thường nên bố mẹ không phải lo đâu. Tôi chợt nhận ra, không biết từ bao giờ, cả tôi và chị tôi đều đã lớn. Người lớn thường nói dối. Rõ ràng chị tôi đang phải cách ly tại nhà nhưng vẫn luôn nói với bố mẹ là vẫn đi làm bình thường (Chị tôi làm ở nhà thuốc nên vẫn được cấp phép). Đứa em là tôi, dù biết rõ sự tình nhưng chấp nhận không nói sự thật vì ngay cả chính bản thân cũng hiểu, có những điều không nên nói ra thì tốt hơn. Đó là một quy luật ngầm của người lớn. Cả tôi và chị đều giống nhau. Đợt còn đi học ngoài Hà Nội, rõ ràng tiền không đủ tiêu, nhưng mỗi lần bố mẹ điện, rằng còn tiền không con, tôi cũng chỉ lả rả: "Tiền còn ạ, bố mẹ không phải lo đâu". Thực sự, không phải chỉ có bố mẹ mới lo lắng cho con cái, mà con cái cũng sẽ có những nỗi lo riêng, chỉ là họ luôn bộc lộ theo những cách khác nhau mà mình không phát hiện ra.. Hà Nội dạo này buồn lắm. Chỉ mong sao Hà Nội mau chóng khỏe lại, và những người thân yêu của tôi luôn được bình an. - An Nhiên Nguyễn-