Cuộc chiến giữa bầu trời và biển cả Thể loại: Cổ tích Xa xưa, xưa lắm, lúc mới bắt đầu, chỉ có bầu trời, biển cả và một con chim đen đơn độc. Vì lúc ấy chưa có đất, chim không còn sự lựa chọn nào khác là bay mãi, bay mại trên không trung. Nó lướt qua bầu trời, ngày này qua ngày nọ, không nghỉ. Khi đôi cánh đã mỏi rã rời, nó đành phải giang rộng đôi cánh ra cho gió nâng lên và đưa nó đi những quảng đường xa. Một buổi chiều nọ, chim quá mỏi, nó mở rộng đôi cánh để lướt đi cùng gió. Nhưng không có chỗ nào để nghỉ. Bên dưới chỉ có nước biển xanh bao la cuộn sóng. Trong thâm tâm, nó chỉ là vấn đề thời gian, rồi nó sẻ rơi xuống biển và chết chìm. Nó phải nghĩ cách làm cho đôi cánh rã rời được nghỉ ngơi, bằng không chắc chắn nó sẽ chết. Những ngày đó, bầu trời hạ xuống rất thấp, gần như chạm biển. "Mình có thể dùng biển và bầu trời để làm nên một vật gì đó cho mình có thể nghỉ trên đó" Nó tự nhủ. Nó tìm ra một cách sau khi suy tính vài ngày. Nó thực hiện kế hoạch ngày hôm sau. Nó bay sát mặt biển, "Bầu trời bảo tớ" chim nói với biển, "cậu là một cơ thể đầy nước mặt vô tích sự. Cậu không làm gì trừ việc tạo sóng bỏ đi. Cậu cũng không thể giúp mình bay giống như bầu trời đã giúp." "Sao" biển bực bội nói. "Cuộc sống trong ta sâu thẳm hơn bầu trời có thể tưởng tượng ra, có cả một thế giới nên dưới những cuộn sóng của ta, chúng giàu có hơn mọi vật trên bầu trời". "Thôi được", chim nói, "bầu trời nói cậu là một người chẳng ra gì, một ngày nào đó cậu sẽ nhấn chìm tớ". Lời nói của chim làm biển tức giận. Chỉ trong chốt lát, nước biển trở nên đen và bắt đầu nổi sóng, những đợt sóng khổng lồ vươn lên tận bầu trời. Sóng càng lúc càng to, đầu ngọn sóng sủi bọt trắng xóa. Tiếng gầm gừ của nước cuộn to như tiếng sấm. Chim vội vã bay cao, sợ một trong những con sóng có thể kéo nó khỏi bầu trời và nhận chìm nó xuống nước. Nhưng biển vẫn bắt kịp bầu trời, biển làm bầu trời ướt đẫm nước mặt. Bỗng nhiên một lằn chớp sáng giáng xuống biển, sau đó là đá tản và đá hòn từ bầu trời đen kịt rơi xuống như mưa. "Ôi! Mình đã làm gì? Chim tự nhủ." Mình gặp nguy hiểm còn hơn lúc trước". Bỗng mọi sự việc ngừng lại. Chim cẩn trọng bay qua bầu trời, giờ bầu trời lại yên bình, trong sáng, xanh lơ. Nhìn xuống dưới biển, chim thấy có điều lạ.. Nó bay xuống gần hơn nhìn cho rõ, nó nhận thấy biển cách xa bầu trời hơn. Những khối đá khổng lồ kết tụ lại với nhau khắp mặt biển, chúng nhô lên khỏi mặt nước. Sóng giờ đây đã yên, mặc dù chúng vẫn xô vào bờ đá. Chim tò mò nhìn nước xô vào đá rồi lại đi xa, mãi cứ thế. Sau cùng nó tin chắc biển không bất thình lình chồm lên giận giữ, nó lượn xuống thấp hơn và đặt nhẹ chân lên chỗ cao nhất của đá. Mặt đá chắc chắn và an toàn. Nó nghị, đã có chỗ để nghỉ chân. Từ chỗ đậu, nó nhìn mọi vật chung quanh. Thật ra nơi mà còn có thể thấy được, có những tập hợp đá nhô lên khỏi mặt biển. Có những tập hợp rất lớn, có cái nhỏ xíu nhô lên một ít. Một khi chúng lớn lên và ổn định, chúng sẽ trở thành những hòn đảo tạo thành quần đảo Phi-lip-pin, nơi ngày nay bao gồm hỏn bảy ngàn đảo.