Cùng anh đi một đoạn đường Tác giả: Trúc Xanh Thể loại: Tản văn Anh! Khi anh đọc được bức thư này thì có lẽ em đã đi được một quãng đường khá xa rồi. Em đang ở một vùng đất mới, một bầu trời mới, nơi mà sẽ không có anh. Nhưng em nghĩ em sẽ thanh thản hơn, sẽ không cần phải dằn vặt bản thân mình nữa. Giờ này đêm đã khuya lắm rồi, em không ngủ được, em nhớ anh. Rốt cuộc chuyện của chúng ta thì ai đúng ai sai? Nhưng thực ra mà nói tình yêu không có đúng hoặc sai chỉ có yêu hoặc không yêu, chính là như vậy. Anh! Em không phải là một cô gái dễ dãi, nhưng ngày đầu tiên gặp anh thì em đã khiến anh có suy nghĩ đấy rồi. Ngày đó, đúng là lần đầu tiên của em. Chắc anh thấy buồn cười lắm đúng không? Rằng tại sao lần đầu tiên lại trao cho một người đàn ông mới quen, không phải loại con gái dễ dãi thì là gì? Thực sự em cũng khó để lý giải điều này. Có thể hôm đó, sau khi nói chuyện với anh ở quán bar em đã ngộ ra được nhiều điều mà lâu nay em không biết, về công việc, về tình yêu.. Anh là người đàn ông trưởng thành hiểu biết, giọng nói ấm áp quan tâm khiến em rung động ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên. Có thể cũng bởi vì.. ngày hôm đó chúng ta uống hơi nhiều rượu rồi đánh mất đi khả năng kiểm soát của mình. Nhưng đến giờ phút này em không hề hối hận vì chuyện xảy ra ngày hôm đó. Anh biết không, em là cô gái từ tỉnh lẻ lên thành phố kiếm việc làm. Giữa thành phố thủ đô em cảm thấy mình hoàn toàn cô độc và lạc lõng. Em vốn dĩ là cô gái sống nội tâm nên dù có bạn bè cũng rất ít khi tâm sự kể chuyện của mình. Em hình như chưa nói cho anh điều này, rằng anh biết vì sao khi con người ta bế tắc lại muốn đến một nơi thật xa, muốn đến một vùng đất mới không? Là bởi vì khi đó ở môi trường mới, vùng đất mới đó không ai biết họ là ai, họ trở thành người không có quá khứ, có thể bắt đầu một cuộc sống như mình muốn, một cuộc đời chưa từng dám sống. Và.. em chính là như thế. Ở quê nhà em đã gặp một số biến cố, nó khiến gia đình em tan hoang cửa nhà. Em lựa chọn rời đi, đi theo tiếng gọi của tuổi trẻ, đi để rải sự cô độc của mình đến nhiều nơi. Thế rồi giữa nơi đất thành thị phồn hoa, khi em mệt mỏi và yếu lòng nhất thì em đã gặp anh. Em vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp anh, em cảm giác rất thân thuộc như bạn cũ lâu ngày gặp lại. Em kể anh nghe về mọi thứ, về những chuyện khiến em đau lòng nhất mà chưa kể cùng ai. Hay cũng có thể lý giải thế này, mọi người nói tâm sự với người lạ thoải mái hơn, không cần suy nghĩ dò xét xem họ đánh giá về mình thế nào, bởi biết đâu sau này chẳng có cơ hội gặp lại nữa. Rồi em khóc, cái điều mà em rất ít khi làm trước mặt người khác vì em không thích ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho em, ồn tồn động viên em. Anh ôm em vỗ về, em dựa vào bờ vai ấm áp của anh mà thấy thật an toàn. Mọi thứ cứ diễn ra tự nhiên như thế. Nhưng rồi không phải tình một đêm rồi đường ai nấy đi mà chúng ta kể từ ngày đó vướng vào một mối quan hệ phức tạp không tên, không phải là tình yêu cũng chẳng phải bạn bè. Chúng ta cứ thế tìm đến với nhau bằng sự hấp dẫn thể xác. Cuối cùng em cũng nhận ra, em thay đổi rồi. Em thấy day dứt lòng mình hằng đêm, rằng em có phải loại con gái hư hỏng sống buông thả không? Rằng mối quan hệ của chúng ta rốt cuộc là mối quan hệ gì? Rằng rồi chúng ta sẽ đi về đâu? Anh có phải là người cuối cùng đi với em tới hết cuộc đời không? Và rất nhiều những câu hỏi nữa cứ nhảy múa trong đầu em khiến em rối bời. Em năm nay đã hai mươi bảy tuổi cũng không còn trẻ trung gì nữa, bạn bè cùng trang lứa đã yên bề gia thất, con cái đề huề cả rồi. Em bắt đầu suy nghĩ về tương lai và nghĩ rằng mình không thể cứ tiếp tục mối quan hệ không tên này. Đêm hôm đó, anh ôm ghì em trong lòng, em hỏi anh rằng anh có yêu em không? Rằng mối quan hệ của chúng ta mang tên gì? Anh ầm ừ nói anh không biết. Anh nói anh không muốn người khác biết mối quan hệ của chúng ta. Ngày hôm đó, cuối cùng em cũng có đáp án cho chính mình. Em đau lòng lắm, anh có biết không? Bởi vì tình cảm em dành cho anh đã lớn lên từng ngày, vậy mà giờ đây anh không thể cho mối quan hệ được công khai, không cho nó một cái tên đúng nghĩa của tình yêu. Một ngày, em ngồi tĩnh lặng nghĩ suy, về em về anh, về chúng ta. Em nghĩ đã đến lúc em phải rời đi rồi. Phải đi thôi anh ạ! Người ta nói chạy trốn không giải quyết được vấn đề nhưng đó lại là cách mà nhiều người sử dụng nhất. Em thì lại như trước kia vẫn dùng cách đó. Em nhát gan lắm đúng không? Nhưng em sợ, sợ nếu nói trực tiếp những suy nghĩ của mình cho anh nghe thì mọi thứ lại tồi tệ hơn. Anh có nghĩ rằng ai cũng có một tuổi trẻ ngông cuồng để nhớ về. Tuổi trẻ ấy cho chúng ta biết bao cảm nhận như vui, buồn, khổ đau, mất mát, chia ly.. Tuổi trẻ ấy của em có anh, chỉ tiếc rằng chúng ta chỉ có thể đi cùng nhau một đoạn đường. Em không biết rằng với sự tàn khốc của thời gian và không gian thì mai này anh có còn nhớ chút gì về em hay không? Nhưng với em, anh sẽ luôn là một phần kí ức thật đặc biệt, có cả hạnh phúc mà có cả nỗi đau. Em mong anh sớm tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời mình và sống thật hạnh phúc anh nhé. Em cũng phải đi tìm hạnh phúc của cuộc đời mình đây. Tạm biệt anh, người đàn ông em yêu. - Hết - [Thảo luận - Góp ý] - Các sáng tác của Trúc Xanh