Ngôn Tình [Convert] Mỗi Ngày Đại Lão Cũng Bổ Não Rằng Vợ Yêu Mình Tha Thiết - Điềm Xuất Ngân Hà Hệ

Thảo luận trong 'Convert' bắt đầu bởi Nguyệt Cẩn Lam, 8 Tháng năm 2021.

  1. Nguyệt Cẩn Lam

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: Mỗi Ngày Đại Lão Cũng Bổ Não Rằng Vợ Yêu Mình Tha Thiết

    Tác giả: Điềm Xuất Ngân Hà Hệ

    [​IMG]

    Thể loại: Hiện đại

    Số chương:

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Convert Của Phong Hạ

    Văn án:

    Tất cả mọi người đều cho rằng Bạch Mộc Hạ gả tới Viên gia là một câu chuyện cười.

    Kết hôn ba năm đều sống thủ quả, hằng ngày không thì bị khinh bỉ, bị mắng. Tiểu Tam, Tiểu Tứ đứng xếp hàng sai bảo cô.

    Đột nhiên, có một này mọi người phát hiện:

    Bạch Mộc Hạ nhíu mày không vui, cả nhà họ Viên trên dưới đều làm trò dụ dỗ khiến cô vui vẻ, Viên gia đích thiếu chỉ dịu dàng với mình cô.

    Trong truyền thuyết, "Tiểu Tam Tiểu Tứ" xếp hàng gọi cô là "lão đại", tranh nhau vì cô làm chỗ dựa.

    Rát không thể tưởng tượng, được mệnh danh là ông trùm trong giới kinh doanh Viên Lệ Hàn lại là một người cực kỳ dính vợ: "Vợ à, em đoán xem hôm nay anh theo đuổi như thế nào?"

    Bạch Mộc Hạ tỏ vẻ: "Ly hôm đi! Thời gian này thực sự chịu nổi nữa!"​
     
    Áng mây, Như StarGill thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng năm 2021
  2. Nguyệt Cẩn Lam

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Tranh giành kỹ thuật diễn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Người ta đều nói mấy đứa nhà nghèo đi ra xã hội đều chịu thương chịu khó, nhà họ Viên chúng ta rốt cuộc tạo phải cái nghiệp gì cưới phải cái loại đã nghèo lại còn vô dụng thế này!"

    Ninh thành, biệt thự nhà họ Viên.

    Bạch Mộc Hạ vừa xuống tầng đã nghe thấy một tiếng "choang" chói tai. Viên phu nhân hiện tại, Tô Thiền Quyên đột nhiên lấy cái thìa vừa để xuống trong bát canh, "Bây giờ là mấy giờ rồi mà mới xuống?"

    "Con xin lỗi mẹ, về sau mỗi ngày cứ năm giờ, con sẽ dậy hướng mẹ để xin chỉ thị, được không ạ?" Bạch Mộc Hạ nhanh chóng cúi xuống, khúm na khúm núm rồi rụt đầu lại.

    "..."

    Tô Thiền Quyên nghe xong cứ mỗi ngày năm giờ sẽ đến tìm mình, nét cay nghiệt trên mặt cứng lại, nhưng bà ta vẫn cao giọng, "Đừng gọi tôi là mẹ, kết hôn đã ba năm, một quả trứng liền không có."

    "Con ơi.. Đứa con số khổ của mẹ.." Dáng vẻ khum núm của Bạch Mộc Hạ càng trở nên bi thương, ngón tay run rẩy lấy một tờ phiếu xét nghiễm đã nhăn nhúm trong bọc, "Đứa con khốn khổ của mẹ, bác sĩ nói con đã có nhịp tim, vì sao con lại muốn rời mẹ ra đi chứ. Nếu như không phải ngày đó trời mưa mẹ còn ở bên ngoài.."

    Cay nghiệt trên mặt Tô Thiền Quyên không tự chủ mà cứng lại, nghĩ đến ngày đó bà ta kiếm cớ phạt Bạch Mộc Hạ đến vườn hoa nhổ cỏ.

    Hơn hai năm Bạch Mộc Hạ không có mang, hết lần này đến lần khác tra được mang thai lại sảy thai ngoài ý muốn, thật là xui xẻo!

    Tô Thiền Quyên nhẫn nhịn nghẹn miệng, chỉ vào bàn ăn trước mặt, "Trưng vẻ mặt buồn rười rượi làm gì, ha ha ăn!"

    Bạch Mộc Hạ vừa múc xuống hai phần cháo còn chưa kịp nuốt xuống, Tô Thiền Quyên lại nhíu mày, "Vợ chồng người ta tương thân tương ái, còn cô cùng Lệ Hàn đâu, sau khi kết hôn, ngày nào nó cũng ở công ty, cô làm vợ như thế nào? Tôi không trông cậy vào bản lĩnh để giữ nó bên cạnh cô, nhưng ít nhất cô cũng phải cho nó biết còn có một gia đình.."

    Bạch Mộc Hạ nắm thìa nghe xong, ánh mắt lắp bắp nhìn về phía tủ bát ở một góc để bình bánh bích quy, con ngươi ngưng lại lớp sương mù, "Đây là bánh bích quy nướng mà con tự tay làm cho Lệ Hàn, nhưng lại không có cơ hội gặp Lệ Hàn, hiện tại cũng đã hết hạn, để cho.. người đi vứt, lần nữa con lại nướng."

    Nói xong, Bạch Mộc Hạ cúi đầu lau nước mắt, liền người hầu đứng bên cạnh cũng không thể nhịn đối với Bạch Mộc Hạ lộ đồng tình chi sắc.

    Thiếu phu nhân thực sự quá đáng thương, mấy năm nay, cô ấy đều tự tay nấu canh cho thiếu gia, tự mình hái rau dại cho thiếu gia, tự mình làm cho thiếu gia làm bánh ngọt, thiếu gia lại quá mực bận rộn liền một mực xem nhẹ thiếu phu nhân, thiếu phu nhân thực sự vì thiếu gia làm rất nhiều việc.

    Bạch Mộc Hạ trong lòng lật một cái liếc mắt cái hộp bánh bích quy là cô mua ở một siêu thị thực phẩm ven đường chỗ ngã rẽ, lúc trước bánh ngọt đâu có giá đặc biệt cao như vậy. Nấu canh? Rau dại? Bởi vì cô thực sự thèm muốn ăn chút rau quê nhà liền phải làm ngụy trang.

    Về tờ phiếu xét nghiệm vừa rồi, cũng là Bạch Mộc Hạ ngẫu nhiên đi ngang qua bệnh viện nhặt được.

    Kết hôn qua ba năm, cô cùng Viên Lệ Hàn vẫn luôn tương kính như tân, không chỉ không có cùng phòng, liền số lần không cẩn thận đụng tay cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

    Nguyên nhân là..

    Suy nghĩ của Bạch Mộc Hạ sắp muốn bay về ba năm trước đây.. cảm giác được ánh sáng xê dịch, một bóng mờ theo bước chân chủ nhân đi vào, không khí nhà họ Viên trở nên áp bức.

    Bạch Mộc Hạ ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh sáng phản chiếu một dáng người cao lớn đứng ở cửa ra vào.

    Thân hình người đàn ông cao lớn thon dài khoác trên mình bộ đồ vét màu đen định chế, so với danh phẩm tuyên truyền người mẫu còn đẹp hơn, càng quan trọng hơn, cả người tản ra hơi thở lăng lệ, tự phụ, cường đại không thể địch nổi.

    Bạch Mộc Hạ quen Viên Lệ Hàn cũng đã ba năm, tuy đối với Viên Lệ Hàn không hề có tình yêu, nhưng không nhịn được tim đập sai mấy nhịp!

    Bất quá, nhìn kỹ mới thấy anh đang nhíu con mắt dài và hẹp, tơ máu ở đáy mắt lộ ra rõ ràng, viền mắt không che dấu được quầng thâm màu xanh.

    Bây giờ Viên Lệ Hàn từ bên ngoài về, lại là thức suốt đêm?

    "Nghe nói Giang tiểu thư tìm cậu nói chuyện hợp tác, lại bị cậu chọc tức đến phát khóc bỏ về Giang thị, đây là xảy ra chuyện gì? Cậu vào Viên thị cũng đã ba năm, nghĩ đến việc cậu từng làm nhiều ít cũng có thể xem như là một thành viên của nhà họ Viên, vẫn không làm nên được trò trống gì.."

    Giọng Tô Thiền Quyên bén nhọn cay nghiệt vang lên, dường như chuyện Viên Lệ Hàn làm việc cả đêm là tội ác to lớn làm nhà họ Viên sụp đổ.

    Nguyên nhân chính là.. Bạch Mộc Hạ nghĩ cô và Viên Lệ Hàn vốn là hôn nhân hình thức.

    Ba năm trước, Viên Lệ Hàn mới quay về nhà họ Viên, tất cả nhà họ Viên từ nhỏ đến già xếp hàng đến ức hiếp đứa con riêng không tiền không thế không có bối cảnh này - cũng giống như Tô Thiền Quyên bây giờ.

    Viên Lệ Hàn thân là Tam thiếu gia nhà họ Viên, bị buộc cưới Bạch Mộc Hạ - thiên kim vô dụng của một công ty liền tư cách hợp tác với nhà họ Viên không hơn một công ty nhỏ.

    Lúc ấy, Bạch Mộc Hạ bởi vì có một số lý do, lại bị người gài bẫy nên không thể không gả, hai người liền đạt thành hiệp nghị hôn nhân hình thức, Viên Lệ Hàn thanh toán 300 vạn để lấy ba năm hôn nhân làm thù lao.

    Từ đó trở đi, Viên Lệ Hàn liền chăm chú phát triển sự nghiệp, còn cô thì trợ giúp Viên Lệ Hàn giải quyết những khó dễ của họ hàng nhà họ Viên.

    Ba năm sau, địa vị của Viên Lệ Hàn ở nhà họ Viên đã không ai sánh kịp. Sau nhiều lần tiếp đón đám họ hàng cực phẩm, cô cũng tích lũy được nhiều kinh nghiệm, hành hạ bọn họ, hành hạ đến vui vẻ, miễn cho bọn họ rảnh rỗi đi tìm Viên Lệ Hàn gây sự.

    "Dì thực sự không biết Giang Tư Đại đến để làm gì sao?" Viên Lệ Hàn đi về phía gian nhà, nhẹ nhàng nói một câu.

    "Còn có thể làm gì, không phải hy vọng Giang thị và Viện thị có thể hợp tác nhiều hơn, tôi đây là muốn tốt cho cậu." Sắc mặt Tô Thiền Quyên biến đổi, đáy mắt hiện lên vẻ bối rối, rất nhanh liền chiếc đũa đập xuống bàn.

    "Tranh thủ tìm kiếm cho cậu nhiều khách hàng tiềm năng, để cho cậu ở tập đoàn thêm một phần uy vọng, tránh bị người sau lưng chỉ trỏ nói con trai của con hát không xứng tại Viên thị khoa tay múa chân."

    "Xem ra trước đây tôi không cùng dì nói rõ ràng, tôi sẽ theo kết luận nói lên." Viên Lệ Hàn trầm giọng nói, đi đến ngồi bên cạnh Bạch Mộc Hạ, "Mặc kệ tập đoàn nào, người đàn bà nào, dù cởi sạch sẽ đi nữa, tôi cũng không thèm liếc mắt một cái."

    Động tác uống sữa tươi của Bạch Mộc Hạ cứng lại, cứ như vậy mạnh bạo ư?

    Sắc mặt Tô Thiền Quyên biến đổi liên tục thoát đỏ thoát tím như xưởng nhuộm.

    Giang Tư Đại chính là bà ta an bài, cổ đông lớn nhất của Giang thị hiện giờ là em trai bà ta, nếu như Giang Tư Đại có thể mang thai đến nhà họ Viên, thì so với Bạch Mộc Hạ sẽ có ích hơn, so với Bạch Mộc Hạ nghe lời hơn.

    Thế nhưng, Viên Lệ Hàn trực tiếp chị thủng cửa sổ tầng kia trọc thủng, không chừa một lối thoát nào, nghe nói đêm qua, cậu ta trực tiếp cắt đứt con đường tài liệu nằm vùng trước kia đã thương lượng, tài vụ thu mua cũng bị triệt tiêu.

    "Viên Lệ Hàn, đây chính là thái độ của cậu khi nói chuyện với người lớn đấy sao?" Tô Thiền Quyên đem bàn đập "phanh" một cái, "Có phải hay không anh muốn bác cả bác hai bọn họ tới xem uy phong của cậu bây giờ? Những năm gần đây tôi đối với cậu cũng coi như là tận tâm tận lực, hiện tại cánh của cậu còn chưa cứng rắn mà muốn ở nhà họ Viên không tha cho tôi. Tôi hiện tại liền gọi điện thoại cho bà cụ.."

    Xong rồi, xong rồi, trong lòng Bạch Mộc Hạ cuống lên!

    Tuy rằng Viên Lệ Hàn ở nhà họ Viên ba năm này có những hoạt động mạnh mẽ, nhưng là anh không sinh ra và lớn lên ở nhà họ Viên, mà mẹ lại.. không là một người tốt, cho nên nếu Tô Thiền Quyên dùng thân phận người lớn trực tiếp lên án, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn, Viên Lệ Hàn muốn làm việc gì cũng chỉ có thể bó tay bó chân.

    Bảo vệ hoàn cảnh quét sạch rác rưởi thành tựu một đời đạo đức đội quân danh dự hệ thống, chuẩn bị!

    Bạch Mộc Hạ lập tức tiến vào trạng thái công tác!
     
    Áng mây thích bài này.
  3. Nguyệt Cẩn Lam

    Bài viết:
    0
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nếu dì gọi cuộc điện thoại này đi, tài khoản do nhà cung cấp của nhà họ Tô.. cùng với nhân viên tài vụ dì đã mua chuộc hai năm qua, vừa vặn liền để cho mấy vị cổ đông nhìn xem một chút." Giọng nói nhàn nhạt của Viên Lệ Hàn vang lên.

    Không chỉ Tô Thiền Quyên, liền cả Bạch Mộc Hạ cũng sợ ngây người, những nhà giả cung cấp thương nghiệp do nhà họ Tô an bài, cùng với thỉnh thoảng sổ sách tài vụ bị làm giả, Viên Lệ Hàn cũng đã nhịn hai năm, sao tự dưng bây giờ ngay cả cây cũng rút lên?

    "Các người.. tôi xem các người muốn làm loạn." Tô Thiền Quyên bị tức không nhẹ, liền ngón tay gọi điện thoại đều run.

    Một giây sau, Tô Thiền Quyên cũng không gọi điện thoại, trở tay cầm cái gạt tàn ở góc bàn hướng tới trán của Viên Lệ Hàn ném.

    * * *

    Tô Thiền Quyên ném như vậy có thể nói vô cùng thuần thục, nghe nói khi Viên Lệ Hàn tiến vào Viên thị, một ngày nhà họ Viên thay đổi năm cái gạt tàn thuốc, cái gáy của Viên Lệ Hàn bị tổn thương chưa khỏi hẳn.

    Cho đến khi Viên Lệ Hàn tiến vào Viên thị, một tập đoàn to lớn như vậy, nhiều người phức tạp, mà Viên Lệ Hàn lại nhận được nhiều sự chú ý, truyền thống ném gạt tàn thuốc ở nhà họ Viên lúc này mới chấm dứt.

    Viên Lệ Hàn rũ mắt, che dấu cảm xúc, trong một cái chớp mắt anh nhớ đến cảm giác đau đớn như vậy.

    Trước kia anh không thể chống lại, nhưng bây giờ, anh nhận bao nhiêu đau đớn thì có nghĩa là khi anh đáp trả lại bà ra phải nhận lấy hậu quả bấy nhiêu.

    Lúc này có một một người hành động nhanh hơn anh, Viên Lệ Hàn còn chưa kịp phản ứng, thân hình mảnh khảnh của Bạch Mộc Hạ thoáng một cái đã lao tới trước mặt Viên Lệ Hàn.

    Hơn nữa, cả người Bạch Mộc Hạ bay nhào tới, căn bản chưa chỉnh được vị trí phù hợp, đợi cô nhào đến trước mặt anh thời điểm, cái gạt tàn kia đã gần tới Bạch Mộc Hạ con mắt.

    Con ngươi của Viên Lệ Hàn co lại, lập tức muốn vì cô cản lại nhưng không kịp.

    Tại thời điểm cái gạt tàn góc nhọn sắp nện vào con mắt, trong nháy mắt, Bạch Mộc Hạ đưa tay nắm một cái.

    Cái gạt tàn thuốc bị Bạch Mộc Hạ nắm trong tay kêu một tiếng "ba~" rất vang.

    Bạch Mộc Hạ dịch bàn tay mảnh khảnh, cái gạt tàn thuốc đã rơi vỡ thành hai nửa, một dòng máu đỏ tươi theo gạt tàn rơi xuống.

    "Tốt, tốt, tốt! Tất cả loạn rồi, các nguời chờ!" Tô Thiền Quyên thở hổn hển, giống hệt như bà ta mới là người bị ném, khuôn mặt tức giận càng thêm vặn vẹo.

    "Đưa tay cho tôi xem một chút." Viên Lệ Hàn thanh âm trầm thấp, muốn kéo tay của Bạch Mộc Hạ.

    "Chờ một chút! Hán Bảo." Bạch Mộc Hạ đè tay anh xuống.

    Tôi còn truyện quan trọng hơn để làm. Bạch Mộc Hạ nhìn chằm chằm vào Tô Thiền Quyên.

    "Mời mẹ không cần làm phiền bác và chú bọn họ." Bạch Mộc Hạ đi tới trước mặt Tô Thiền Quyên.

    "Tích." Bảo vệ hoàn cảnh quét sạch rác rưỡi thành tựu một đời đạo đức đội quân danh dự hệ thống chính thức online.

    Tô Thiền Quyên híp mắt thành một đường, căn bản khinh thường nhìn cô. Giọng nói dịu dàng của Bạch Mộc Hạ vang lên, ánh mắt lộ ra ý vị "Yêu cương vị chuyên nghiệp, tôi mặc kệ anh là ai?", nghiêm cẩn nói: "Giang Tư Đại tiểu thư là hòn ngọc quý trên tay Giang thị, tính cách cô ấy vốn thẳng thắn, mẹ vì Lệ Hàn tìm một người như vậy hợp tác, con đều vì Lệ Hàn cảm thấy vui vẻ."

    Tô Thiền Quyên lạnh lùng hừ một cái.

    "Chẳng qua là vị tiểu thư Tư Đại này tuổi còn trẻ, khó tránh khỏi bốc đồng chút ít, tháng trước Giang tiểu thư tức giận nói thẩm mỹ của chủ biên tạp chí nổi tiếng" Thì Thường "dị dạng, cũng tháng đó tại buổi dạ hội của bạn thân Giang tiểu thư đã mở lời mời ba nam sinh đi quán ăn đêm Kỳ Văn; mấy tháng trước, một cô gái ở Giang thi bị cặn bã nam tổn thương, bị Giang tiểu thư biết được, cô ấy liền dẫn một đoàn người đem cặn bã nam đem ném đến hồ ly tinh trên giường, còn đem ga giường cùng vỏ chăm đem ném ở trước công ty của cặn bã nam, bắt buộc hắn phải xin lỗi cô gái đó, mới trở về.."

    Tô Thiền Quyên nghe xong, khí thể không ai bì nổi bị ngưng trệ vài phần.

    Bà ta chỉ nghĩ đến thân phận Giang Tư Đại, còn đối với Viên Lệ Hàn cuồng nhiệt, khi mình nói gì nghe nấy, chưa hề để ý tới tính cách của Giang Tư Đại.

    Trước kia, nghe nói tính cách của Giang Tư Đại rất mạnh mẽ, nhưng không thể ngờ được lại làm nhiều việc khác người như vậy. Nếu đem Giang Tư Đại cưới vào cửa thì không biết cô ta lại làm thêm, nếu cứ như vậy tiếp tục, thật sự không tốt nghe lời hơn Bạch Mộc Hạ.

    "Về nhà tâm trạng của Lệ Hàn không tốt, Giang tiểu thư bên kia càng tức giận, một khi làm dính líu đến nhau, Giang tiểu thư lỡ lời, có khả năng nói ra những lời tất cả mọi người không ai muốn nghe."

    Lông mày Tô Thiền Quyên nhíu lại nhưng không lên tiếng, Bạch Mộc Hạ biết Tô Thiền Quyên nghe vào.

    "Mẹ dụng tâm vì Lệ Hàn suy nghĩ, con cũng biết, cũng là con không quá hăng hái tranh giành, mới khiến ngài quan tâm như vậy." Bạch Mộc Hạ hít một hơi, thần sắc càng thêm hèn mọn: "Đúng rồi, không phải hôm nay mẹ hẹn bà Kiều đánh bài brit sao? Con đã kêu lái xe chuẩn bị trở ngài đi!"

    Sau đó, Bạch Mộc Hạ cho chị Tống một ánh mắt. Trong những năm gần đây, chị Tống là một người ở nhà họ Viên yêu thương cô thật lòng, đã tiếp thu của Bạch Mộc Hạ cho chị tín hiệu, chị Tống liền giúp đỡ Tô Thiền Quyên cầm túi xách, một bên cùng bà ta đi ra ngoài.

    Mặc dù, sự tức giận của Tô Thiền Quyên đối với hành vi đại nghịch bất đạo của Viên Lệ Hàn chưa giảm, nhưng bà ta biết rõ nếu chuyện này tới tai của ông cụ Viên thì bà ta cũng không lấy được chỗ tốt.

    Thực tế hiện tại Bạch Mộc Hạ cũng từng khúm núm nịnh bợ bà ta, đầu ngón tay vẫn còn đang chảy máu mà còn nịnh bợ, bà t coi như là như ý vừa lòng.

    "Trong nhà nuôi nhiều con sói bội bạc, coi như ngươi cũng có chút lương tâm." Tô Thiền Quyên cầm lấy kiểu mới màu bạch kim túi xách, giẫm giày cao gót rời đi.

    Bảo vệ hoàn cảnh quét sạch rác rưởi thành tựu một đời đạo đức đội quân danh hệ thống, thành tựu hôm nay cũng đạt thành.

    Nhìn bóng lưng rời đi của Tô Thiền Quyên, Bạch Mộc Hạ thở dài một hơi!

    Mình có thể an tâm đi làm rồi!

    Nhưng khi Bạch Mộc Hạ cầm chính mình túi sách, liền có một lực đạo không nặng không nhẹ giữ tay cô lại: "Ngươi vừa gọi ta là gì?"

    "Cái gì.." Trong lòng Bạch Mộc Hạ lộp bộp, quyết định giả ngu trước, "Gọi anh là gì? Hàn.. Hàn thiếu?"

    "Không phải." Giọng nói của Viên Lệ Hàn không tính là lạnh lẽo nhưng lại lộ ra một uy hiếp vô hình, con ngươi lãnh lẽo như đao sắc, tựa hồ chỉ cần đối phương lộ ra một ít sơ hở, liền đem đối phương xe thành từng mảnh nhỏ.

    Bạch Mộc Hạ dốc sức liều mạng kiềm nén hành động nuốt nước miếng, khi chiếc gạt tàn thuốc bay tới khiến cô khẩn trương quá liền lỡ lời kêu "Hán Bảo".

    "Hán Bảo", là mình cùng Bạch Dạ Hán Bảo xưng hô đặc biệt, mình tuyệt đối không được thừa nhận

    "Tôi không thể gọi anh là Hàn thiếu ư? Vậy tôi lên gọi anh là.." Con ngươi Bạch Mộc Hạ xoay tròn một vòng, tránh đi Viên Lệ Hàn ánh mắt, tiến lên vài bước, "Hay tôi gọi anh là.. Ông xã?"

    Một tiếng "ông xã" mềm nhu trong veo khiến cả thân hình cao lớn của Viên Lệ Hàn chấn động. Bạch Mộc Hạ chăm chú theo hai câu "Ông xã, ông xã.."

    "Cô nên đi làm đi." Giọng nói Viên Lệ Hàn vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng ánh mắt đã thu hồi.

    "Tôi đi làm đây." Bạch Mộc Hạ liền lùi hai bước, nở một khuôn mặt tươi cười nói, "Anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."

    Bạch Mộc Hạ cầm lấy máy tính của mình, rồi như gió cuốn rời khỏi nhà họ Viên.

    Vừa ra khỏi nhà họ Viên, điện thoai tích tích tích vang lên.

    Bạch Mộc Hạ lướt qua, là cuộc goin của nữ vương!

    Phương nữ vương tìm cô, chắc chắn là có đơn hàng cần tiếp!

    Bạch Mộc Hạ tiếp cuộc gọi, chỉ nghe thấy giọng nói lười biếng ngự tỷ của Phương Hiểu Nhu qua điện thoại được truyền từ một chỗ khác, "Cô nàng, có đơn hàng lớn. Đối phương ra giá năm mươi vạn."

    "Năm mơi vạn?" Hai mắt Bạch Mộc Hạ tỏa sáng, trong đầu tràn ngập hình ảnh tiền mặt mù hồng bay phấp phới.

    Đây tuyệt đối là Studio "Ông xã, ông xã mà tôi tuyển" do Bạch Mộc Hạ cùng Phương Hiểu Nhu thành lập đến nay, là đơn hàng lớn nhất.

    "Ông xã, ông xã mà tôi tuyển" là Studio mà Phương Hiểu Nhu cùng Bạch Mộc thành lập mạng lưới đen Studio trên mạng.
     
    Áng mây thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...