Đam Mỹ [Edit] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry - Nguyệt Bán Thời

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi tranuyennhi, 3 Tháng mười một 2020.

  1. tranuyennhi

    Bài viết:
    5
    Khi giáo sư xuyên thành Harry

    [​IMG]


    Tác giả: Nguyệt Bán Thời

    Editor: Tranuyennhi

    Bút danh: Kẻ trộm đậu hủ

    Thể loại: Đồng nhân, đam mỹ, trọng sinh, tự công tự thụ, Harry Potter, Phương Tây, Phim điện ảnh, HE, Chủ thụ, 1x1

    Số chương: 114

    Tình trạng: Đang tiến hành

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của tranuyennhi

    Văn án

     
    EmmaChen2801Alissa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng mười một 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. tranuyennhi

    Bài viết:
    5
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Gryffindor!" Mũ phân viện hô to.

    Trong đại sảnh yên tĩnh một nháy mắt, trên bàn dài của Gryffindor bỗng nhiên bùng lên âm thanh tiếng vỗ tay hoan hô đinh tai nhức óc, như muốn lật tung cả trần nhà.

    "Chúng ta có Potter! Chúng ta có Potter!" Fred cùng George reo hò liên thanh.

    Trong đầu Snape trống rỗng trong phút chốc, mờ mịt rồi nhìn thoáng qua mũ phân viện đang cầm trên tay.

    - - Răng của Nagini vẫn còn tác dụng cùng sự đau đớn còn sót lại giữa cỗ vẫn chưa tan biến, nhưng qua trong giây lát, cậu mới thấy rõ tình cảnh trước mắt, đèn đuốc sáng trưng trong đại sảnh Hogwarts, đang tiến hành nghi thức phân viện. Đây là.. Chuyện gì đang xảy ra?

    Snape giơ lên tay phải đang rũ xuống bên người -- không nghi ngờ gì nữa, trên bàn tay này không có kén hay vết tích do ma dược ăn mòn, cũng nhỏ hơn bốn vòng -- đây không phải là tay cậu.

    * * * Nói thật, hiện tại cậu vẫn chưa hiểu ý nghĩa của những lời này "Chúng ta có Potter", mặc dù trong lòng cũng đã có suy đoán..

    - - Ngoại trừ lúc Harry Potter mới nhập học, cậu vẫn chưa gặp qua cảnh tượng này ở nơi khác.

    Mặt ngoài Snape bất động, không biến sắc hướng về bàn Gryffindor đi đến, xem nhẹ thái độ muốn nắm tay của Percy, cùng một đám sư tử nhỏ đang hò reo, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

    "Harry! Tớ liền biết!" Ron vỗ bả vai hắn kêu la.

    "Hoan nghênh cậu, nhóc con." Nick suýt mất đầu cũng vui vẻ vỗ vỗ một bên bả vai khác, cảm giác như vừa bị giội một thùng nước đá.

    "..."

    Biểu cảm của Snape rất đờ đẫn.

    Một suy nghĩ đáng sợ, vô cùng hoang đường, nhưng có thể là thật bao phủ cậu.

    Vì chứng thực, cậu ngẩng đầu nhìn đến chỗ ngồi của giáo sư --

    Theo như Dumbledore, biểu tình vừa mới bộc lộ của tiểu Harry như đắm chìm trong vui mừng to lớn vẫn chưa lấy lại tinh thần.

    Thế là khi thời điểm Snape ngẩng đầu nhìn ông, rất nghịch ngợm nháy mắt với cậu.

    Khi Snape tiếp thu tín hiệu hữu nghị từ Dumbledore, lập tức cảm giác đau bụng, cậu vô ý thức xoay lại bới tóc, ánh mắt đảo qua chỗ ngồi giáo sư --

    Dưới tình huống bình thường, nhìn xem năm nay giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám là ai. Liền có thể xác định được năm nay là năm nào..

    Quirrell, Hagrid, McGonagall, Hooch.. A, còn có, chính mình.

    Trên ghế giáo sư mình đang nói chuyện với Quirrell, ánh mắt của ông giống như lơ đãng quét tới, cùng đối mặt với "Harry Potter", cặp mắt kia lạnh lùng mà trống rỗng.

    Nhưng lập tức ông đem ánh mắt quay về, tựa như chỉ là trong lúc lơ đãng nhìn qua.

    Trên trán bỗng nổi lên cảm giác nóng phỏng, đó là vị trí vết sẹo trên đầu Harry Potter -- Snape nhịn xuống không nhúc nhích. Nhưng cậu lại bắt đầu lo lắng, suy đoán hoàn toàn bị chứng thực.

    Cậu.. Biến thành Harry Potter vừa mới nhập học.

    Sau đó trong bốn ngày, Snape đều khó tiếp nhận sự thật này.

    Cậu nhìn đầu tóc rối bời ở trong gương, mang theo cặp mắt kiếng, cậu bé trong gương hầu như cùng lão Potter giống như y đúc, mỗi một lần thấy đều lộ ra vẻ chán ghét như nuốt phải ruồi bọ.

    Đáng sợ hơn là cậu phải thường xuyên giả bộ như một đứa trẻ mười tuổi, dùng kỹ xảo của mình che dấu cảm xúc chứ không thể dùng bế quan bí thuật (Occlumency) được nữa.

    - - Nhất là trong đôi mắt màu xanh kia của Dumbledore, ánh mắt có thể nhìn thấu đáy lòng đối phương, đây là chuyện gian nan nhất.

    Hôm nay, cậu lập tức sẽ có tiết tại lớp do chính mình dạy -- lớp độc dược.

    Việc này làm Snape không thể nghi ngờ thở dốc một hơi. Dù sao người hiểu rõ cậu nhất là chính mình, mà độc dược cũng là sở trường của cậu.

    - - Vì phân biệt hai Snape, tạm thời đem cậu gọi "Harry Potter" đi. Mà vị kia đang lên lớp, cứ gọi là Snape giáo sư.

    "A, đúng vậy." Thời điểm điểm danh, Snape đột nhiên dừng lại, nhỏ giọng nói, "Harry Potter, đây là nhân vật lẫy lừng -- mới đến của chúng ta."

    "Harry" Nghiêm mặt.

    Đúng vậy, cậu đã nghĩ ra được. Mình có chừng nào chán ghét Potter.

    Cậu ngẩng đầu, không chút nào kiêng dè nhìn người trước mặt mình, không nói gì.

    Snape nhìn chăm chú Harry, sau vài giây đồng hồ, ông dời đi ánh mắt như là có chút khinh miệt, tiếp tục điểm danh.

    Ron ở một bên nhìn chăm chú cậu, vẻ mặt có chút không hiểu.

    ".. Ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy."

    Snape nhu hòa thì thầm nói xong lời dạo đầu. Toàn bộ cơ thể của Hermione đều nghiêng về phía trước, tựa bên cạnh cái ghế, như là nóng lòng muốn chứng minh mình không phải đồ ngốc ngu đần.

    Sau sự trầm mặc ngắn ngủi, Snape đột nhiên nói: "Potter. Nếu ta thêm rễ bột của cây thủy tiên ngâm vào dung dịch lá ngải cứu, thì ta sẽ được gì?"

    Quả nhiên tới.

    "Harry" chậm rãi đứng lên -- Ron cho là cậu trả lời không được, ngây ra một lúc bỗng ném đến ánh mắt lo lắng. Hermione giơ tay lên cao.

    "Là nước thuốc sinh tử, đó là một loại thuốc ngủ hiệu lực rất mạnh." Cậu bình tĩnh trả lời.

    Rất nhiều đêm, cậu đều không thể ngủ được nếu không dựa vào thuốc sinh tử. Vô luận là thời kì thanh niên, vẫn là thời kì hòa bình ngắn ngủi mấy chục năm đó. Bởi vậy, cậu đối với loại thuốc này quen thuộc đến mức tường tận.

    "Nếu như ta muốn ngươi tìm một hòn phân đá, ngươi sẽ đến chỗ nào để tìm?"

    "Trong dạ dày dê rừng, nó có tác dụng giải độc rất mạnh."

    "Cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?"

    "Không có khác nhau, cùng đều là thực vật."

    Phòng học dưới tầng hầm hoàn toàn yên tĩnh. Ron lấy làm kinh hãi, kích động nhìn cậu, dùng khẩu hình im ắng nói: "Quá giỏi!"

    Hermione cũng để tay xuống.

    Snape dùng ánh mắt nghiêng cứu tìm tòi nhìn chằm chằm cậu, dường như không nghĩ đến cậu có thể trả lời được, giống như cho rằng đây là chuyện đương nhiên.

    Lần này, Harry không dời ánh mắt nữa. Cậu nhìn lên ánh mắt của mình, hết sức rõ ràng khẳng định mình đang nghĩ đến Lily - Nữ phù thủy năm đó xuất sắc trong lớp độc dược.

    Thật lâu, Snape nói: "Đều nghe được hết chứ, các ngươi tại sao không đem chúng ghi lại?"

    Trong phòng học lập tức vang lên âm thanh xột xoạt của tiếng bút lông chim viết trên tấm da dê.
     
  4. tranuyennhi

    Bài viết:
    5
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trôi qua nửa giờ trong lớp độc dược, Snape nhạy cảm phát hiện người biểu hiện tốt nhất trong hai lớp, chính là tên Potter kia.

    Không giống với phương pháp làm từng bước như Malfoy, Potter chỉ nhìn thao tác trong sách một lần, rồi tự làm theo phương pháp của mình. Cậu khi thì quan sát màu sắc, khi thì suy nghĩ khác người bằng cách tự thay đổi trình tự tiến hành một chút.

    Mặc dù động tác vụng về mà xa lạ, nhưng có thể nhìn ra được đây là phương pháp do chính cậu tự mày mò dần dần rồi sửa sang lại, chứ không phải do người khác dạy cậu.

    Trong phòng học, Snape đi qua đi lại, dùng ánh mắt tìm tòi nghiêng cứu nhìn chằm chằm tiểu tử tóc đen kia.

    * * * Quả thật đây là việc không bình thường đối với một học sinh năm nhất.

    Từ nhỏ, Malfoy đã sớm tiếp nhận sự giáo dục từ gia đình, đến bây giờ cũng chưa sáng tạo ra phương pháp riêng.

    Vậy thì, chỉ có một nguyên nhân.. Harry kế thừa tài năng độc dược của mẹ mình.

    "Harry" cúi đầu, tay vẫn không ngừng làm việc. Khóe mắt thì liếc theo Snape đang đi về phía sau, cậu mới giương mắt lên, thản nhiên nhìn Snape một lúc.

    Che dấu trình độ ma dược của chính mình, đây là điều nhất định phải làm.

    Nhưng để cậu giả bộ như phù thủy năm nhất (phần lớn chân tay đều lúng túng, không làm ra sản phẩm độc dược hoàn hảo nào), cậu cần cố ý làm sai trình tự, hoặc là giả vờ như chưa quen thuộc với dược liệu, thứ lỗi cậu không thể làm cũng không cách nào làm được điều này.

    Nhưng thể hiện quá tốt sẽ khiến mình bị nghi ngờ. Potter sẽ bị cho rằng trước khi đến trường học đã được dẫn dắt bởi một người nào đó có dụng ý mưu mô.

    Biện pháp tốt nhất là gán những việc này cho tài năng độc dược được di truyền đi.

    Có thể là di truyền từ gia đình lão Potter - cũng từng là gia thế độc dược hay nữ phụ thủy ưu tú trên lớp độc dược năm xưa.. Tiểu Harry có lẽ được di truyền lại nên tài năng vượt qua người bình hường, trở nên xuất sắc.

    Tại lớp độc dược, giáo sư Snape dùng ánh mắt tìm tòi nghiêng cứu lẫn hoài nghi nhìn chăm chú Harry đến hết tiết.

    Thời gian trôi qua một tuần, cũng đủ để cho tất cả giáo sư biết được, cậu bé Potter hoàn toàn khác biệt với người cha luôn nghịch ngơm gây sự của mình.. cậu có tư chất thông minh, ưu tú, chịu khó, lại vô cùng khiêm tốn, hoàn toàn không tỏ vẻ tự cao tự đại.

    Đối mặt với những người hâm mộ xung quanh, cậu vô cùng xấu hổ, mỗi lần đều chạy trối chết. Thậm chí buồn rầu đến nỗi tích tụ trong lòng, không biết phải xoay sở như thế nào.

    * * * Giáo sư Flitwick đã tận mắt thấy tiểu Harry đứng trước gương trong toilet trấn tĩnh tâm tình. Sắc mặt cậu sầu muộn, xấu hổ, giận dữ đến mức toàn thân run rẩy.

    Cũng mới vừa rồi, trùng hợp giáo sư Flitwick nghe được có học sinh đang bàn luận về gương mặt điển trai và mái tóc đen xốc xếch của cậu.

    A, tiểu Harry thật là, khen ngợi một chút cũng đã làm cho thằng bé bối rối đến mức này à.

    Vì thế giáo sư Flitwick đặc biệt đến khích lệ cậu, hi vọng cậu có thể sáng sủa hơn một chút.

    Harry miễn cưỡng đối với ông nở một nụ cười vặn vẹo.

    Khi tiết thứ sáu đã học xong, Ron lôi kéo cậu đến phòng nghỉ ngơi của Gryffindor chơi cờ phù thủy.

    Thực ra một tuần nay, Harry cũng không nói chuyện với cậu, biểu hiện rõ thái độ lãnh đạm xa lánh, nhưng Ron cũng không cảm nhận được điều này.

    Thật ra nguyên nhân mà Harry đối với mọi người xung quanh lãnh đạm là.. ai bảo hiện tại cậu là một Gryffindor?

    Khi Hedwig mang thư của Hagrid đến giải cứu cậu, Ron hiếu kì bu lại.

    "Hagrid mời cậu? Thế nhưng.. ông ta ở đây sao?" Ron mờ mịt nói.

    Sắc mặt Harry đen lại, xoắn xuýt không đáp lại.

    Cậu hoàn toàn không muốn đi nghe chiến tích vĩ đại về "Cha mẹ của cậu", thậm chí khi cần thiết, nói không chừng cũng phải giả bộ như cảm động rơi rơi nước mắt.

    Thế nhưng cậu không thể không đi. Mới học tuần thứ nhất, Albus chắc hẳn vẫn đang theo dõi Potter rất kỹ.

    Harry từ chối nghĩ tiếp.

    Thế nhưng vừa nghĩ đến việc cậu bị bức bách nghe những chiến công của lão Potter, còn phải giả bộ cảm động..

    Biểu cảm của Harry một lần nữa vặn vẹo, cậu cắn răng nghiến lợi viết hồi âm ở mặt sau tờ giấy.

    Ron mờ mịt trừng mắt nhìn. Harry lại đói bụng à? Cậu ta đói nhanh thật.

    Mấy ngày nay, Harry chung quy vẫn luôn bộc lộ thái độ đói khát này nhưng lại không nói ra.. hay đây là ẩn ý của Harry muốn nói nhỏ cho cậu biết.

    Đối với tính cách hay thẹn thùng của Harry, Ron vẫn biết một chút.

    * * *Vậy mỗi ngày cậu sẽ giúp Harry lấy thêm đồ ăn. Ừ.. cứ quyết định như vậy đi!

    Tự gánh vác trọng trách giúp đỡ cậu bạn thân hay thẹn thùng của mình - Ron nghĩ như vậy.

    * * *

    Giờ không đề cập tới việc Harry ôm tâm tình bị tổn thương như thế nào đến phòng nhỏ của Hagrid. Bên này, Dumbledore cũng đang buồn rầu.

    "Thông minh, học tập xuất sắc, vô cùng am hiểu độc dược.. Quả thật là phiên bản của Lily. Nhưng đứa bé này lại quá ngại ngùng.."

    Việc này không quá giống như trong tưởng tượng của ông.

    Snape xụ mặt đứng một bên. Lúc nghe đến "phiên bản Lily", khuôn mặt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn của ông cũng theo đó mà trì trệ.

    "Cho nên, ông gọi ta đến có chuyện gì?"

    "Severus, cậu chú ý một chút về Harry được không? Tính cách của thằng bé cần sáng sủa hơn một chút.. đó là điều ta không nghĩ đến."

    Không nghĩ đến Harry ở thế giới Muggle lại bị dưỡng thành tính cách như vậy.

    Có điều Harry đã bị phân đến Gryffindor, chứng tỏ vẫn còn có hi vọng.

    Sự dũng cảm chỉ bị giấu đi trong lòng cậu mà thôi.

    "Chúng ta cần phải quan sát nhiều hơn."
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng ba 2021
  5. tranuyennhi

    Bài viết:
    5
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Snape đi nhanh, áo choàng đen tung bay cuồn cuộn.

    Ông vừa đi vừa nghĩ đến câu nói nặng nề kia của Dumbledore, sau đó mím môi, lộ ra một nụ cười mỉa mai.

    Để ông chú ý thêm tên kia sao?

    Chẳng lẽ trông cậy vào ông như một bảo mẫu, dỗ ngon dỗ ngọt rồi đi an ủi Harry Potter – tiểu bảo bảo hay thẹn thùng sao?

    Đi qua một chỗ rẽ, Snape đột nhiên dừng bước, ở trên cao nhìn xuống xuyên qua mặt cửa sổ.

    * * * Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt cửa tròn, làm trên mặt gương pha lê thoáng lên vầng sáng mông lung diễm lệ, nhưng loáng thoáng có thể nhìn thấy ở phía ngoài đất trống.

    Đằng xa, trước phòng nhỏ của Hagrid. "Tiểu bảo bảo" vừa mới được ông nhắc tới đang sải bước hướng đến tòa thành mà đi.

    Cậu một thân một mình, sắc mặt mười phần hỏng bét, ngay cả có người chào hỏi trên đường cậu cũng không để ý đến.

    * * * Thật là cảm động lòng người. Vừa nghe xong những công tích vĩ đại của cha mẹ do Hagrid kể.

    Snape khịt mũi coi thường, bỗng nhiên thấy thằng nhóc tóc đen đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ bên này.

    Ông bỗng giật mình, vô ý thức lùi lại mấy bước.

    Nhưng Snape lập tức nghĩ tới.. dù người có thị lực tốt cũng không thể nhìn được khoảng cách xa như vậy, không thể nhìn thấy ông trong tòa thành trên cửa sổ.

    Hơn nữa tại sao ông lại muốn tránh chứ?

    Snape xùy một tiếng, quay người rời đi.

    * * * Cũng không biết là đang cười nhạo ai.

    Tâm tình của Harry vô cùng hỏng bét.

    Không những bị rót đầy lỗ tai về những chiến tích vĩ đại của "Cha cậu", mà cậu còn phát hiện ai đó cố ý đặt trước mắt cậu một đoạn ngắn được cắt từ báo chí..

    Sự kiện đưa tin về vụ cướp ở Gringotts.

    Đây là nhiệm vụ đầu tiên rèn luyện Harry Potter của Dumbledore.

    Không cần Dumbledore nhọc lòng dẫn đắt, trong lòng Harry cũng hết sức rõ ràng: Chính là sự kiện dẫn đến chân tướng của hòn đá phù thủy. Dù sao lúc đầu, ông ta chu đáo quan tâm tiểu Potter cũng là bảo vệ cậu.

    Harry chán ghét những hành động lỗ mãng, ngu xuẩn lại nguy hiểm kia. Nhảy nhót lung tung, danh tiếng lan truyền, chỉ có bọn sư tử Gryffindor mới thích kiểu này.

    Toàn bộ quá trình này, cậu cũng không có lựa chọn.. nhất định phải tham gia.

    Harry không khỏi suy nghĩ sâu xa, nghĩ đến những việc sau này Albus giao phó cho cậu làm..

    Khi Potter gặp nguy hiểm, đưa bảo kiếm Gryffindor cho cậu ta. Và.. thời điểm cuối cùng khi quyết đấu với Chúa tể hắc ám lại đưa cho cậu ta kí ức quá khứ. Để cho đứa bé kia biết -- đến lúc Snape phải chết rồi.

    * * *Hãy nhìn phương pháp rèn luyện của Dumbledore đi.

    Năm nhất, Potter đối mặt đánh nhau với Quirrell và chúa tể hắc ám.

    Năm thứ hai, Potter tìm được mật thất, giết chết xà quái vừa cứu được Weasley. Năm thứ ba, cậu lại cùng cha nuôi chó của mình giáo chiến với hơn một trăm con giám ngục Azkaban, chật chật..

    Năm thứ tư, tham gia cuộc thi chiếc cốc lửa mà lẽ ra không nên tham gia, lại chạy thoát khỏi một đám Tử Thần Thực Tử và sự phục sinh của chúa tể hắc ám. Năm thứ năm, Potter bắt đầu tranh đoạt quyền khống chế đầu óc với chúa tể hắc ám. Năm thứ sáu, Potter một mình tiếp nhận sự chỉ đạo từ Albus.. năm đó, Albus tìm ra chiếc nhẫn nên phải chú ý cẩn thận.

    Năm thứ bảy, cậu với chúa tể hắc ám nhất quyết sinh tử.

    Harry Potter đã trải qua hàng năm kể từ khi cậu mười một tuổi, đây là những việc mà hầu hết những người hơn ba lần tuổi cậu không thể làm được..

    "Harry" cũng không biết kết quả cuối cùng - vì cậu đã trở lại sau khi bị Nagini cắn chết.

    Cậu nghĩ rằng cậu bé sẽ làm tốt kết thúc mọi chuyện. Nhưng tuần này cậu cứ lặp đi lặp lại suy nghĩ: Cậu đã trở về, chắc hẳn có điều gì đó không ổn.

    - - Harry Potter không có giết chết chúa tể hắc ám?

    Cho nên cậu mới không thể hiểu vì nguyên nhân gì, lại biến thành đứa trẻ nhà Potter.

    Lần này, cậu có cần phải làm lại điều đó thay thế Harry Potter không?

    Harry miễn cưỡng chấp nhận "nhiệm vụ" do chính mình nghĩ ra.

    * * *

    - Nhưng việc này không có nghĩa là cậu muốn nổi tiếng như lão Potter! Cái tên mà cậu ghét nhất lúc nào cũng luôn ngồi trên cây chổi khiêu khích cậu!

    Lớp học bay rất nhanh đã đến, Malfoy một tay cầm quả cầu ký ức của Neville khiêu khích cậu ta.

    Harry nhìn cảnh này, tức giận nghĩ.

    Nếu đáp lại, cậu sẽ phải cạnh tranh một trận với Malfoy trên chổi bay, Harry biết rõ trình độ của bản thân với Malfoy.

    Nếu như không đồng ý, liệu Dumbledore có nghĩ rằng mình quá nhút nhát, thay vào đó sẽ sẽ đưa ra nhiều thử thách hơn?

    Cậu phớt lờ Malfoy, nên Malfoy đã chủ động làm phiền cậu chỉ vì không vừa mắt mình.

    Nghĩ đến đây, cậu càng thêm ghét bỏ thân phận của mình, nhưng vẫn nắm chặt cây chổi.

    "Vậy thì thử đi." Cậu lạnh lùng nói.

    Draco Malfoy ngạc nhiên nhìn Harry Potter: Cậu bé gầy gò đã rũ bỏ vẻ ngoài cúi đầu nhút nhát thường ngày, giờ cậu đang nhìn thẳng vào chính mình, đôi mắt sau cặp kính cận kia rất lạnh lùng.

    Malfoy vô ý thức rùng mình một cái - đôi mắt của cậu ta trông giống như giáo sư Snape..

    Cậu giả bộ thản nhiên mà cười cười, giẫm lên cái chổi, đạp lên trên mặt đất, giơ quả cầu kí ức tới lớn tiếng nói: "Vậy xem mày có lấy lại được không!"

    "Đừng đi Harry!" Hermione nói nhanh với vẻ mặt lo lắng, "Bà Hooch nói không thể bay lên trời trong khi bà ấy không có mặt!"

    Harry không dẫm lên cán chổi khi di chuyển, và cũng không đá xuống đất--

    Không phải Harry không biết sử dụng chổi, chỉ là cậu ấy không sử dụng nó tốt lắm và không thích những hoạt động tàn bạo như vậy.

    Nhưng bây giờ - khi cậu đang bay lên không trung, cậu có linh cảm - mình có thể bay rất tốt.

    Cảm giác thăng bằng không còn tệ như trước nữa, chiếc chổi bay chưa bao giờ kiêu ngạo như lúc này, làn gió rì rào, một cảm giác lạ lùng tràn ngập trong lòng tim.

    Trên mặt Harry hiện lên một tia xúc động. Nhưng cậu tập trung tâm trí của mình gần như ngay lập tức và bay đi theo Malfoy.

    Malfoy quay đầu lại và bị giật mình khi thấy Harry đang đuổi theo phía sau, cậu quả cầu ký ức lên trời:

    "Xem mày có thể lấy nó không! Potter!"

    Đồng tử của Harry co rút lại, biểu hiện của cậu trở nên nghiêm trọng một cách vô thức. Cậu vô thức nghiêng người về phía trước, cây chổi của cậu tăng tốc. Khi quả cầu ký ức đi qua một vòng cung và bắt đầu rơi xuống, cậu cúi xuống và chuẩn bị bắt lấy nó..

    Cậu chợt nhìn thấy văn phòng của Giáo sư McGonagall trên tầng hai ở đằng xa.

    Bản thân giáo sư McGonagall đang ngồi trên bàn, nhìn cậu với vẻ kinh hoàng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2021
  6. tranuyennhi

    Bài viết:
    5
    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ trong nháy mắt, cậu nhớ đến chuyện Harry Potter được tuyển vào đội bóng Quidditch vào năm nhất. Hình như là được đề cử bởi giáo sư McGonagall.

    Nhưng làm thế nào để giáo sư McGonagall có thể phát hiện ra tài năng bay của tiểu Harry chứ..

    Nếu như bây giờ tiếp tục đuổi theo, cậu chắc chắn có thể bắt được quả cầu kí ức kia mà không bị thương tổn gì - đây là một cảm giác cậu có được xuất phát từ tiếng lòng bên trong.

    Quả cầu kí ức xẹt qua thành hình cánh cung trên không trung, rồi bắt đầu rơi xuống. Giống như một sợi chỉ vô hình, xuyên qua tất cả một chuỗi kí ức.

    * * *

    Nếu như bây giờ cậu ở trước mặt giáo sư McGonagall, lao xuống với độ cao năm mươi *feet như thế, bắt được quả cầu kí ức mà không bị thương tổn gì, chuyện này không cần nghi ngờ gì nữa, cậu chắn chắn sẽ lọt vào đội tuyển của trường.

    (*feet: Là đơn vị đo chiều dài được sử dụng phổ biến ở các nước như Anh, Mỹ).

    Nhưng Merlin ơi - đó là đội Quidditch của Gryffindor!

    Harry sợ đến mức xanh cả mặt.

    Cậu đã lao xuống rồi. Giáo sư McGonagall nhéo nhăn cả áo trước ngực, bộc lộ biểu cảm sắp thở không nổi rồi. Quả cầu kí ức vẫn đang rơi xuống.

    Cậu nên làm gì đây.

    Cứ để quả cầu kí ức rơi xuống như thế?

    Hay cùng ngã xuống với nó đây?

    Hay cứ vứt bỏ quả cầu kí ức đi, quay lại đánh bại Malfoy để chứng tỏ rằng lòng dũng cảm của cậu vẫn còn đó?

    Vào giây phút này, Harry nghĩ nhanh trong đầu.

    "Potter!" Một giọng nói đầy tức giận gào lên.

    Harry giật mình, ánh mắt đảo qua một hướng khác của lâu đài, ở góc rẽ, một người mặc áo choàng đen tung bay, nhanh chân bước đến, chính là giáo sư Snape đang nổi cơn thịnh nộ.

    Rất tốt - không cần lo lắng. Cảm ơn mình, nhưng tại sao chính mình lại xuất hiện ở đây vào lúc này?

    Trên mặt Harry hiện lên vẻ mặt lo lắng và sợ hãi, cậu phanh chậm tốc độ của cái chổi rồi bay xuống.

    * * * Quả cầu kí ức đáng thương kia đã bị vỡ thành nhiều mảnh, không thể ghép lại được nữa rồi.

    "Potter! Sao trò dám! Trong đầu của trò chứa đầy cỏ lác sao, đến nỗi quên mất mình đang học năm nhất?"

    "Nếu các bộ phận trên mặt trò vẫn còn hoạt động, trò nên biết rằng nó không phải năm feet, không phải một feet, mà là năm mươi feet! Ta không muốn lãng phí thời gian của mình để tham dự tang lễ của một đứa Potter ngạo mạn tự đại đâu!"

    Snape gầm thét đáng sợ.

    Harry hơi có chút sợ hãi với chính mình.

    * * *

    Harry cúi đầu, im lặng lắng nghe lời khiển trách của chính mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

    Nhưng theo góc nhìn của Snape, chính Potter lại trở về bộ dáng hay thẹn thùng, nhút nhát và bất lực đó rồi.

    - - thậm chí còn rụt rè hơn.

    Snape tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm vào tên nhóc con tóc đen kia, gần như không kìm được nọc độc muốn phun ra.

    "Harry!" "Harry Potter!"

    Hermione, Ron, mọi người lao đến, lúc nhìn đến giáo sư Snape đứng bên cạnh, ánh mắt của bọn họ trở nên đồng tình.

    "Giáo sư Snape, xin chờ một chút." giáo sư McGonagall cũng từ lúc mở cửa sổ khuyên một câu.

    Snape chỉ lạnh lùng nhìn Harry.

    Ron, Hermione và một vài bạn nhỏ Gryffindor khẽ rùng mình khi chứng kiến cái nhìn tử vong của ông, nhưng họ cố gắng đứng cạnh Harry để an ủi cậu.

    Chẳng bao lâu sau, giáo sư McGonagall cuối cùng cũng vội vã chạy đến.

    Sau khi nghe xong chân tướng sự việc, cô không khỏi nghiêm nghị nhìn Harry: "Giáo sư Snape nói đúng, đây là độ cao có thể bẻ cổ em mấy lần đấy!"

    Harry cúi đầu xuống, không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu, lại có vẻ càng thêm phiền muộn. Ron không khỏi lo lắng nhìn cậu.

    "Nhưng.." Giáo sư McGonagall đổi giọng, "Trò có thể đứng lên vì các bạn cùng lớp của mình, đây là biểu hiện sự dũng cảm của trò."

    (Snape khịt mũi khinh thường)

    "Không thể nói rằng hành vi của trò là đúng, nhưng lòng dũng cảm là loại tốt. Vì vậy, cô cộng thêm một điểm cho Gryffindor."

    Vẻ mặt cô chậm lại, nhìn Harry một cách ân cần có chút từ ái. Khuôn mặt của Ron và Hermione đều hiện lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

    "Giáo sư McGonagall.. Em.." Harry ngẩng đầu, bờ môi run rẩy nhúc nhích, cảm động có chút choáng ngợp: "Em đã.. không biết phải làm thế nào để.. Cảm ơn cô!"

    - - A ha! Harry thực sự đã cộng điểm cho Gryffindor!

    "Không, con của ta, con quá khiêm tốn." McGonagall an ủi nhìn cậu.

    - - Đứa nhỏ này thật giống Lily, vừa tốt bụng vừa khiêm tốn, không hề làm mất đi dũng khí của Gryffindor.

    Xem ra cô có thể đi nói cho Albus biết, để ông yên tâm rồi.

    * * *

    Sau khi tiết học bay kết thúc, Snape và giáo sư McGonagall đều muốn đi tìm Dumbledore. Không giống như sự vui mừng của giáo sư McGonagall, Snape gần như đã có một cuộc cải vã lớn với cụ Dumbledore.

    "Hèn nhát, liều lĩnh! Dùng sự rụt rè và sợ hãi che giấu hành vi của mình để trốn tránh sự trừng phạt!" Snape gầm lên, "Tự đưa mình lên trời suýt nữa ngã gãy cổ! Đây là cái mà ông gọi là dũng cảm sao?"

    Cụ Dumbledore phải nói gì đó để xoa dịu: "Bình tĩnh đi Severus, chúng ta nên suy nghĩ lạc quan lên. Tính cách của Harry được hình thành trong thế giới Muggle, hiện tại em ấy có thể thay đổi một chút, chúng ta nên vui mới phải."

    "Mà chúng ta cũng có thể thấy rằng kỹ năng bay của em ấy rất tốt, em ấy còn can đảm giúp đỡ những người bạn của mình, không phải sao?"

    Snape tức giận bật cười: "Vì thế nên luôn tự đặt mình vào tình trạng nguy hiểm sao? Tôi hy sinh thời gian cá nhân của mình, không phải để giúp ông nhìn xem cậu ta hết lần này đến lần khác tìm đường tự sát!"

    "Severus, đây không phải là việc cậu cần làm sao?" Vẻ mặt của cụ Dumbledore trở nên nghiêm túc, một tia mệt mỏi hằn lên trong đôi mắt xanh của cụ.

    Vẻ mặt của Snape giống như vừa bị đánh một quyền, tất cả sự tức giận tan biến. Một tia yếu ớt mỏng manh xẹt qua trên khuôn mặt ông.

    Sau khi nhìn cụ Dumbledore trong im lặng một lúc, Snape chậm rãi gật đầu.

    "Severus, hãy gạt bỏ thành kiến sang một bên và nhìn Harry đi. Em ấy không giống như cậu nghĩ đâu.. Em ấy trông rất giống Lily." Cụ Dumbledore nhìn cậu một cách nghiêm túc.

    Thật lâu sau, giọng nói trầm thấp như đàn Cello vang lên vô cùng nhẹ nhàng: ".. Tôi hiểu rồi."
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng ba 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...