Con Đường Bình Phàm - Phù Dung

Thảo luận trong 'Văn Thơ' bắt đầu bởi Phù Dung, 12 Tháng bảy 2018.

  1. Phù Dung

    Bài viết:
    1
    Lưỡng lự trên con đường dài

    Bạn phải đi sao?

    Mỏng manh đầy kiêu hãnh

    Dáng vẻ của tôi cũng từng giống như thế

    Lòng bất an sôi sục

    Bạn sẽ đi đâu?

    Sự trầm mặc như một lời thách đố

    Bạn có lắng nghe câu chuyện này không?

    Tôi đã từng đi qua biển sâu núi mòn

    Cũng từng vượt qua dòng người đan xen

    Tôi đã từng có được tất cả

    Trong chớp mắt tan thành mây khói

    Tôi cũng từng lạc lối trong thất vọng

    Đánh mất tất thảy phương hướng

    Cho tới khi nhận ra bình dị là câu trả lời duy nhất

    [​IMG]

    Bạn vẫn đang chìm trong tưởng tượng

    Ngày mai của bạn..

    Cô ấy sẽ ổn?

    Hay càng rối bời hơn?

    Đối với tôi cũng chỉ là một ngày khác mà thôi

    Tôi đã từng thiêu rụi tất cả những gì tôi có

    Chỉ vì nghĩ rằng sẽ ra đi mãi mãi

    Cũng đã từng rơi xuống tối tăm vô tận

    Muốn vùng vẫy lại không cách nào thoát khỏi

    Tôi đã từng giống bạn, giống anh ta

    Giống bao hoa cỏ bên đường

    Khi tuyệt vọng, lúc khát khao

    Vừa cười vừa khóc

    Bình dị thế thôi

    Tiến về phía trước

    Cứ thế mà đi

    Dù cuộc sống ban tặng điều gì

    Tiến về phía trước

    Cứ thế mà đi

    Dù có ai cướp mất thứ gì

    Tiến về phía trước

    Cứ thế mà đi

    Dù bản thân có lỡ mất điều gì

    Tiến về phía trước

    Cứ thế mà đi

    Cho dù có..

    Tôi đã từng đi qua biển sâu núi mòn

    Cũng từng vượt qua dòng người đan xen

    Tôi đã từng có tất cả

    Trong chớp mắt tan thành mây khói

    Tôi cũng từng lạc lối trong thất vọng

    Đánh mất tất thảy phương hướng

    Cho tới khi nhận ra bình dị là câu trả lời duy nhất

    Tôi đã từng thiêu rụi tất cả những gì tôi có

    Chỉ vì nghĩ rằng sẽ ra đi mãi mãi

    Cũng đã từng rơi xuống tối tăm vô tận

    Muốn vùng vẫy lại không cách nào thoát khỏi

    Tôi đã từng giống bạn, giống anh ta

    Giống bao hoa cỏ bên đường

    Khi tuyệt vọng, lúc khát khao

    Vừa cười vừa khóc

    Bình dị thế thôi

    Tôi đã từng đi qua biển sâu núi mòn

    Cũng từng vượt qua dòng người đan xen

    Tôi đã từng hỏi khắp thế gian

    Nhưng vẫn chưa tìm ra đáp án

    Tôi đã từng giống bạn, giống anh ta

    Giống bao hoa cỏ bên đường

    Trong mịt mờ

    Đây là con đường duy nhất của riêng tôi..

    Thời gian cứ yên lặng như thế

    Ngày mai rồi sẽ lại hiện ra trước mắt

    Con đường đầy gió chưa thấy điểm dừng

    Câu chuyện của bạn kể đến đâu rồi?
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng mười 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...