Có phải em - Mùa thu Hà Nội!

Thảo luận trong 'Tản Văn' bắt đầu bởi yukihustx11, 16 Tháng mười 2020.

  1. yukihustx11

    Bài viết:
    1
    Trời tháng mười, Hà Nội đã sang thu. Thu năm nay đưa về cùng bão tố và những cơn mưa suốt những ngày dài.

    Hương cốm mới, hương hoa sữa, hay chỉ đơn giản là ánh nắng tàn của mùa hè chưa kịp ghé ngang đây. Và em, ở tự phương nào, tôi cũng bâng quơ tự hỏi.

    Những ngày mưa, và gió lạnh, tôi ước một lần được cùng em đẫm ướt, cùng sưởi ấm cho nhau giữa cái không gian này, chỉ tiếc là..

    Em chưa từng ở đây, chưa từng tới bên tôi, chưa từng thấu hiểu. Còn tôi, một mình, giữa lòng thành phố, giữa cả triệu con người, lang thang, lạnh giá..

    Đã từng có những ngày gió lạnh mùa đông, hai đứa chở nhau trên con xe "giấc mơ" cũ, cùng ghé vào một quán nem nướng tránh gió, hay như sở thích của em, thưởng thức một cây kem lạnh vào những ngày trở gió.

    Đó chỉ là dĩ vãng, có lẽ chúng ta chưa từng là của nhau, chưa từng bên nhau thực sự, những gì đẹp đẽ kia chỉ là nhất thời, và nó nằm lại mãi trong kí ức ít ỏi của tôi về em, có chút tiếc nuối, pha chút chờ mong về một ngày tôi lại được chở em đi qua những con đường đầy gió.

    Hết đợt mưa bão này, liệu em có cùng tôi tiếp tục đi khắp mùa thu Hà Nội? Chúng ta sẽ đi qua những hàng cây ở Phan Đình Phùng, ghé ngang con đường tình yêu ở Sư Phạm, hay lang thang khắp mười bảy kilomet hồ Tây dưới ánh tà dương.. Với tôi, tôi đi đâu cũng thế, bất kì đâu, chỉ cần em ở phía sau, cho tôi được che chở em khỏi gió se lạnh mùa thu, và đưa em băng qua khắp phố phường Hà Nội..

    Liệu có thể không? Một lần nữa?

    Tôi không dám nói lời yêu em thêm nữa, nhưng tôi tiếc, tôi chưa kịp yêu em đủ nhiều để học thêm đủ nhiều điều nữa.

    Lang thang giữa cơn mưa lạnh thu qua, điều ở lại trong tôi lúc này, là em, mùa thu Hà Nội, và có lẽ là mùa thu cuối cùng tôi để ý đến em.

    Đâu đó là lời hát "Thu cuối" vẳng vẳng trong tôi, mãi gợi cho nhau một nỗi buồn gì đó khó tả, nhưng tôi chúc phúc cho em, người tôi mãi yêu..

    "

    Thu đến và đi như những gì đã sắp đặt

    Trang giấy trắng đâu thể mờ đi từng màu buồn của nắng

    À ơi vu vơ câu hát, có lẽ chưa bao giờ anh viết tặng

    Em nhẹ bước chân qua, bao ngọt ngào, bao nhiêu cố gắng

    Có hay không những bước thềm trong con tim em cần một khoảng rộng

    Biết lúc nào anh có thể lại được gặp, em một lần nữa

    Là khi đó anh cảm nhận mùi hương tàn cánh hoa sữa

    Anh yêu em thật nồng nàn như một định lí đã muôn thuở

    Yêu! Một người có lẽ phải học thêm nhiều điều

    Em là mảnh ghép cuối cùng anh còn thiếu

    Nhiều đêm dằn vặt tự gắng mình không hiểu

    Lắm những yêu thương trôi qua trong em nào thật nhiều

    Không! Lí do nào đã khiến em cùng người đó gặp mặt rồi vội yêu.

    Cánh cửa hy vọng như đang đổ sập ngay trước mắt

    Không còn hơi ấm nụ hôn bờ vai êm thật chặt

    Cảm xúc bỗng nhiên chết lặng..

    Đông tới ghé nhắn anh rằng..

    Thu cuối rồi cũng qua nhanh cuốn theo cơn gió lặng lẽ hòa tan vào trong một buổi chiều mưa vắng.

    Hà Nội có lẽ đẹp nhất về đêm..

    Cũng chính là lúc ôm em thật chặt băng qua mọi nẻo phố cổ ta thường đến

    Nhắm mắt chạm nhẹ nỗi đau miền ký ức không tên

    Giật mình chợt nhớ anh không thể với đến

    Chỉ là giấc mơ quá êm đềm

    Trọn vẹn 1 vòng tay dịu êm..

    Rồi cứ man mác vu vơ, ngẩn ngơ chờ đông tới..

    Liệu rằng 1 mai sẽ còn, thấy nhau trên đường đời..

    Ta cũng đâu ngờ sau bao ngày chờ đợi

    Bài hát cất lên về" Thu Hà Nội "sẽ theo cùng em..

    Nhưng cùng hình bóng mới..

    "
     
  2. Trang Izerghin Ngơ ngơ, mãi mới vote được cái ảnh.

    Bài viết:
    83
    Người sống ở Hà Nội chưa chắc đã cảm nhận được thật nhất, ấm áp nhất về mùa thu. Mùa thu trong mắt kẻ "sống nhờ" thành phố trên những chòi gác máy hay phòng trọ lụp xụp đi đêm về khuya, ngắm Hà Nội đêm trong veo, mát dịu về tiết thu. Yêu lắm! Nghĩ rằng chẳng có tình yêu nào đẹp hơn thế, dịu dàng hơn thế! <3
     
    yukihustx11 thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...