Có những ngày chỉ muốn trở về quê Nằm nghe gió rít qua hàng song cửa Nói với mẹ: Con không đi làm nữa Mẹ nuôi con đọc sách hết đời, nghe? Có những ngày chỉ muốn bỏ xứ mà đi Không bồ bịch yêu đương, Hình trong ví xé đôi, nhẫn thề quăng xuống bể Chỉ có ước mơ đã lỡ vẽ cùng nhau đã lỡ khắc sâu Giờ có bôi có xóa cũng không ăn thua, chỉ tổ làm đau Nên có những ngày chỉ muốn bỏ xứ mà đi Mà trên đường đi khỏi xứ cũng ngoái đầu coi có ai rượt theo nói một câu thôi Đừng đi mà! Đừng đi! (Chỉ đơn giản là đừng đi, còn ai đó đã cạn lời, giờ chẳng còn biết nói với ai thêm điều gì) Có những ngày chỉ muốn lao xuống vực sâu Muốn đi vào rừng Muốn nuốt mặt trời cho thủng bụng Muốn đạp con trăng non cho rách chân chảy máu, Muốn len lỏi vào bụi sao cho toác mặt sứt đầu Muốn mình đau thật là đau (Chứng này gọi là tâm thần tự hoại) Có những ngày ôi có những ngày Không đủ can đảm để mà say Sợ mình say không tới, Chỉ ói ra mật xanh mật vàng chứ không ói ra lời cần nói Không đủ can đảm để mà khóc Cứ ròng ròng nước mắt cứ nghẹn ngào cơn nấc Mà cười khan: Mình vui mà, mình say. Em ơi tàng me chiều nay xanh như thằng dở hơi nào làm photoshop quá tay Em giấu bình mực tuổi trẻ say sưa của chúng ta ở đâu giữa biển đời náo động Tôi làm sao họa một tiếng ve bay? Nguồn: Nguyễn Thiên Ngân, Mình phải sống như mùa hè năm ấy, NXB Văn học, 2012