Có một ngày đã đến Có những lúc Tôi ngỡ ngàng Tự hỏi Tại vì sao Tôi lại yêu em Khi mặt trời Sắp lẫn vào đêm Không gì cả Sao lòng tôi Lại nhớ Chiếc lá rơi Trong chiều nổi gió Tôi nhặt lên Mà chẳng để làm gì Và chiều nào sững bước Giữa chân đi Lòng không hiểu Vì sao mình đứng lại Ngậm trên môi Một nhành cỏ dại Chợt hiểu rằng Tôi đã khác tôi xưa Trong nỗi buồn vô cớ Lúc trời mưa Trong mơ mộng Khi hiên ngoài nhạt nắng Tôi chợt biết Có một ngày Đã đến.. [Nguyễn Nhật Ánh, Mắt biếc ]