Có khi nào tôi đang sai?

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi huykienan, 18 Tháng sáu 2020.

  1. huykienan

    Bài viết:
    201


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày còn đi học, tôi luôn yêu thích các môn học tự nhiên. Tôi có thể cầm mấy quyển sách Toán Lý Hóa đọc như đọc truyện. Các môn xã hội tuy không hứng thú lắm nhưng cũng không tệ. Rồi cuối cùng tôi cũng được đặt chân vào giảng đường ĐH Xây Dựng. Tung cánh bay với những ước mơ sau khi ra trường.

    Cuối cùng thì cũng kết thúc khóa học và bắt tay vào công việc kiếm tiền, hơn 10 năm lăn lê qua các công trình, với nhiều địa phương xa lạ, cuối cùng có một ngày tôi thực sự nhận ra: "Mình không có đam mê với cái nghề nghiệp này". Và tôi quyết định rời xa nó. Nhưng rồi sau đó mình phải làm gì để sống tiếp? Một vợ hai con gái nhỏ, hơn 10 năm đi làm cũng chẳng tích cóp được gì nhiều ngoài cái bằng lái xe ô tô với một mớ kiến thức về tiếng Trung tự học. Vợ tôi động viên tôi không được nản, hãy cứ làm theo những gì mà tôi cảm thấy thích. Mất gần một tháng nằm nhà suy nghĩ, tôi quyết định chạy xe, nhưng tiền mua xe thì có, cái chính khách đâu mà chạy? Khu tôi ở lại không phải là thành phố lớn, chưa có Uber với Grab. Thế là tôi quyết định nộp đơn xin vào chạy cho một hãng xe taxi trên địa bàn. Với suy nghĩ chạy một thời gian có được lượng khách ổn định rồi ra.

    Thời gian đầu, tôi luôn mặc cảm với nghề nghiệp của mình. Tôi giấu tất cả mọi người, hàng ngày đi ra bãi lấy xe, tôi đều khoác áo khoác để che đi cái áo sơ mi với cà vạt, vì trên đó có logo taxi. Nhưng được một tuần tôi liền dẹp bỏ mọi mặc cảm và xấu hổ. Tài xế taxi là một nghề, không ăn trộm ăn cướp của ai, kiếm tiền bằng mồ hôi công sức, việc gì phải giấu giếm, mặc cảm, xấu hổ?

    Ba năm trời làm "thằng" tài xế taxi, tôi cũng kiếm được cho mình một lượng khách ổn định nhờ vào kỹ thuật lái xe cũng như vốn ngoại ngữ tiếng Trung đã học lúc còn đi làm xây dựng. Tôi nghỉ taxi và mua một chiếc xe 7 chỗ tự mình làm chủ. Công việc nói chung suôn sẻ cho đến một ngày, tôi buộc phải bán xe vì không còn đủ sức khỏe để chạy nữa.

    Trong thời gian chạy xe dịch vụ, tôi có tham gia vào mấy trang Facebook dành cho tài xế, khi phong trào đòi dẹp bỏ các BOT vô lý xảy ra, tôi có viết một vài bài cá nhân đăng lên Facebook, có lẽ do đồng quan điểm, nên số lượng like và share luôn đạt số lượng cao. Rồi có một ngày tòa soạn báo NLĐ liên hệ xin bài viết của tôi để đăng báo. Họ nói nếu có thể, thì làm cộng tác viên lâu dài cho báo họ. Và thế là vừa chạy xe vừa viết báo. Thời gian đầu viết báo, có khi một tháng tôi đăng liên tiếp cả chục bài, nhưng dần dần rồi cũng lại chán, sau thì trung bình một tháng một bài, cũng chỉ đăng khi tòa soạn inb nhờ viết bài.

    Và không còn chạy xe nữa, thời gian đối với tôi có thể nói là thừa thãi, vậy là lại nảy ra ý định dạy học. Rồi cũng bắt tay vào vừa dạy tại nhà cho các bạn trẻ đang làm cho mấy công ty TQ, Đài Loan, vừa tranh thủ dạy online kiếm thêm ít tiền hàng tháng.

    Tôi mê đọc báo, truyện từ ngày còn nhỏ. Chỉ cần có chữ là tôi ngấu nghiến đọc, bỏ ăn bỏ ngủ để đọc. Nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ tôi đọc đến bất kỳ một tác phẩm nào về ngôn tình, tiên hiệp, xuyên không, huyền huyễn.. vì tôi nghĩ nó nhảm nhí, không mang lại cho mình kiến thức gì, cho đến ngày tôi vô tình click vào một trang quảng cáo truyện. Và thật bất ngờ khi thấy lượt view lên đến cả triệu. Vô phần comment thấy mọi người đa số khen, có những người tuyên bố đã đọc đi đọc lại không dưới 10 lần. Vì tò mò tôi cũng lick vào xem, đó chính là truyện ngôn tình đầu tiên mà tôi đọc. [Chọc Tức Vợ Yêu] của tác giả Quẫn Quẫn Hữu Yêu. Đúng là tôi đã bị "lọt hố" khi đọc đi đọc lại cũng không biết bao nhiêu lần. Rồi cũng như mọi người, đọc xong nhưng lại mang một bụng thắc mắc, không biết kết cục của các nhân vật phụ sẽ như thế nào? Trước tết tôi bắt tay vào viết tiếp phần ngoại truyện dựa theo trí tưởng tượng của mình. Viết được cũng khá dài, nhưng cũng chỉ tự mình thưởng thức, sau này tôi mới "liều mạng" cap màn hình vài chương đưa lên truyenfull. Nhưng tất nhiên, ai hỏi thì tôi chỉ nói đó là truyện của một fan cuồng của má Quẫn bên TQ viết ra. Thực ra, chỉ cần đứa con tinh thần của mình có người thưởng thức là tôi vui rồi. Sau đó tôi có lập một mess nhóm, lâu lâu cap màn hình những chương mà tôi thấy ưng ý để cho mọi người cùng đọc. Nhưng rồi cũng từ từ nản. Thêm nữa cũng không có nhiều thời gian, vì tôi ngoài dạy học thì còn nhận thêm ít tài liệu về dịch. Cũng chẳng nhớ vì sao mà tôi lại biết đến trang này, thấy cũng hay hay, nhất là được "thoải mái" đăng truyện mình tự viết. Không còn phải nói dối con mình là con người khác, cảm giác rất vui. Còn tiền nếu có, chắc cũng chưa nghĩ đến, thôi thì cứ vui là chính.

    Nhưng giờ nghĩ lại, tự dưng có gì đó sai sai thì phải? Mê các môn học tự nhiên, tốt nghiệp trường kỹ thuật, lại quăng bỏ tất cả để đi chạy xe taxi, xe dịch vụ, phiên dịch rồi sau đó là viết báo, dạy học và biết đâu sau này lại trở thành nhà văn?

    Nhưng thôi kệ đi đúng không? Cuộc đời cũng như những con đường, luôn có những khúc cong và không bao giờ bằng phẳng được. Cũng có thể sẽ đi trên một con đường thật dài và rộng, nhưng cũng có thể sẽ đi vào một ngõ cụt nào đó. Thôi thì nghe lời vợ vậy: "Chồng cứ làm những gì chồng thích làm, cả thế giới có phản đối thì ít nhất còn có một người là vợ luôn ủng hộ chồng".

    Ah, còn hôm nào rảnh, và được sự cho phép, mình sẽ viết về vợ mình. Một trường hợp khá đặc biệt. Đặc biệt tới nỗi hồi 2 vợ chồng mình mới cưới nhau còn ở phòng thuê, khi công an kiểm tra phòng, khi nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn của 2 vợ chồng mình mà ông đội trưởng còn không tin vào mắt, phải hỏi đi hỏi lại mình nhiều lần, cuối cùng ông ấy nói, gần 20 năm đi xét phòng thế này, đây là trường hợp đầu tiên ông ấy gặp.
     
    TRANG SACH, Mộ Thiệnnntc6761 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng sáu 2020
  2. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,165
    Click vào bài viết là vì cái tiêu đề, vào đọc rồi thì thấy bạn cũng đã tự trả lời được câu hỏi đó rồi. Nói về việc "có gì đó sai sai" thì mình cũng học một ngành, ra làm một nẻo :) Chỉ là có ít "gì đó sai sai" hơn so với bạn vì mình chỉ "lật cánh" hai lần thôi, và một trong hai lần đó là quay về gần giống với lần lật trước :D Bạn hãy luôn tự tin vào bản thân và những lựa chọn, quyết định của bản thân nhé vì mình thấy Bạn thật sự hạnh phúc khi có được một người ở bên ủng hộ như vợ của bạn. Và mình cũng mong chờ bạn kể tiếp câu chuyện về vợ của bạn.
     
    huykienan thích bài này.
  3. huykienan

    Bài viết:
    201
    Vợ tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như đã nói ở trên, có lẽ trường hợp của hai vợ chồng chúng tôi khá đặc biệt trong mắt mọi người. Thường thì chúng ta hay bắt gặp cảnh vợ Việt chồng Trung, Đài hay Hàn, Nhật.. còn chúng tôi thì ngược lại, chồng Việt vợ Trung.

    Chắc mọi người cũng không lạ khi biết bên TQ giờ đây tỷ lệ nam giới so với nữ giới thiếu hụt trầm trọng, bắt nguồn từ chính sách mỗi gia đình chỉ có một con, thêm vào đó là tâm lý trọng nam khinh nữ vẫn còn tồn tại ở một số lớn bộ phận người dân TQ.

    Con gái TQ bây giờ họ đòi hỏi rất cao về người yêu, người chồng tương lai của họ. Cho nên tỷ lệ độc thân ở nam giới TQ ngày càng một cao.

    Vợ tôi thua tôi 7 tuổi. Tốt nghiệp ĐH bên TQ xong thì có công ty tuyển rồi qua VN công tác, lúc đó tôi đang làm bên xây dựng. Vợ thì thuộc bên chủ đầu tư. Rồi cứ thế 2 đứa đến với nhau, tất nhiên thời gian đầu mọi giao tiếp đa số bằng tiếng Trung.

    Chắc mọi người nghĩ, hoặc là vợ tôi quá xấu? Hoặc tôi quá giàu? Sai hết và ngược lại nữa là đằng khác :))

    Cái gì tới cũng phải tới, cũng phải về bên TQ thưa chuyện với gia đình. Tôi lúc đầu nghĩ chắc hai ông bà sẽ phản đối ghê gớm. Nhà vợ tôi cũng chỉ có 2 chị em gái, em vợ tôi ít hơn vợ tôi 2 tuổi. Nên tôi nghĩ ông bà sẽ không bao giờ đồng ý. Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại. Ngày đầu tiên về bên đó, sau khi ăn cơm tối xong, 2 ông bà gọi cả 2 qua phòng khách nói chuyện. Ông bà hoàn toàn tôn trọng quyết định của con gái mình, bởi con gái ông bà hiểu tôi nhiều hơn, ông bà không hiểu về tôi nên không thể thay con gái quyết định chuyện hôn nhân. Chỉ cần chúng tôi hạnh phúc. Sau này nếu có con cái, điều kiện kinh tế khá giả một chút, thì mỗi năm đưa con cháu về ăn tết với ông bà.

    Thực ra, họ hàng bên vợ tôi cũng đều nghĩ, chắc tôi rất giàu, chính vì thế họ cũng không phản đối và đồng ý với gia đình vợ tôi. Ah, cũng nói luôn họ không phải vì tiền bạc nhé, cũng chỉ nghĩ tôi nếu thực sự giàu có thì con cháu họ đỡ vất vả, họ cũng yên tâm hơn.

    Rồi thì sau 3 năm quen nhau, sau 2 lần qua TQ ăn tết thì chúng tôi cũng tổ chức cái đám cưới rồi về ở với nhau. Lúc này, 2 vợ chồng vẫn phải đang ở nhà thuê. Sinh con đầu lòng bé gái, được 2 tháng thì Bà Ngoại bay qua chăm sóc cháu được gần 1 năm, nhưng thấy Bà cũng tội, xa nhà, xa quê, qua đây ngôn ngữ bất đồng. Hai vợ chồng thì đi làm suốt, ở nhà không biết nói chuyện với ai. Nên gần một năm, con gái cũng được hơn 1 tuổi, đành để bà Ngoại về lại với Ông bên kia.

    Chắc mọi người còn nhớ, cách đây mấy năm, khi mà VN biểu tình phản đối TQ vụ giàn khoan HD781, rồi xảy ra bạo động, đập phá các công ty TQ. Lúc đó vợ tôi cũng sợ lắm. Gia đình bên kia thì kêu hay là về bên TQ một thời gian, đợi êm xuôi rồi quay lại. Nhưng tôi tin rằng, vợ tôi sẽ không bao giờ xảy ra chuyện gì, vì ít nhất vẫn còn có tôi bên cạnh.

    Cũng may, 2 vợ chồng giờ có 2 cô con gái làm niềm vui, chứ nhiều lúc thấy vợ vì nhớ nhà mà ngồi lặng lẽ, thương lắm. Mặc dù không nói ra, nhưng trong lòng tôi đã sớm có kế hoạch, đợi mấy năm nữa, khi con gái chúng tôi lên cấp 3 hoặc muộn nhất là lên ĐH, chúng tôi một nhà sẽ về bên đó sống nốt quãng đời còn lại, để vợ và Ông Bà được vui vẻ, bù đắp lại phần nào trong thời gian vợ tôi ở bên đây.

    P/s: Lần sau tôi sẽ giới thiệu về 2 cô tiểu yêu tinh nhà chúng tôi. 1 đứa lớp 1 và 1 đứa lớp 2. Hai đứa giờ nói tiếng Trung còn hơn Ba nó. Nó coi youtube tiếng Trung gần như hiểu hết 100%. Hơn cả Ba nó rồi :(( và sẽ post ít hình ảnh để mọi người hiểu tại sao tôi lại gọi 2 đứa là tiểu yêu tinh. Và nếu rảnh nữa, tôi sẽ kể mọi người nghe về một cái đám cưới đặc trưng bên đó, cũng như cách họ đón tết. Nhắc tết lại nhớ, năm nay phải về bên đó ăn tết thôi, thèm được đốt pháo và nghe tiếng pháo đêm giao thừa rồi :))
     
    TRANG SACHMộ Thiện thích bài này.
  4. Mộ Thiện

    Bài viết:
    63
    Chào bạn mình xin tự giới thiệu mình là Mộ Thiện. Lúc nãy nhìn thấy cái tiêu đề "có khi nào tôi đang sai" của bạn, mình liền bì nhầm tưởng là một câu chuyện tình yêu không như ý, nên bay ngay vào xem coi thế nào. Nhưng không ngờ lại là những chuỗi ngày trong cuộc sống của bạn. Thật sự mình đã bị cuốn hút theo câu chuyện của bạn rất nhiều.

    Lời văn bạn viết hay lắm, vì kiểu như tự truyện nên rất chân thật và hàm xúc hơn nữa bạn đã từng có kinh nghiệm viết lách nhiều rồi, với lại còn viết lên cả mặt báo nên mình cũng không dám nhận xét nhiều. Tuy vậy mình chỉ thấy hâm mộ thôi, chứ không hề có chỗ nào để mình chê bai được cả.

    Ở cuối câu chuyện trên bạn có để đề cập tới sẽ viết về vợ bạn, háo hức định kéo xuống bình luận kêu bạn nhanh nhanh viết để mình còn đọc vì bạn viết lôi cuốn quá, ai ngờ kéo xuống mới thấy bạn đã viết rồi. Phải công nhận bạn có một người vợ tốt thật, lại là người Trung nữa chứ. Đúng là trường hợp của bạn hiếm thật.

    Trước mình có quen mấy cô bạn người Trung, mình cảm thấy họ cũng sống tình cảm và chân thật lắm không thua gì người Việt Nam của mình hết. Cho nên mình cảm thấy bạn rất là may mắn vì đã gặp được cô vợ của bạn đó, gặp được vợ Việt như vậy đã khó, vợ Trung lại càng khó hơn. Mong là bạn và vợ bạn sẽ được hạnh phúc, vui vẻ sống với nhau đến trọn đời nhé. Với lại nếu có thể mình cầu xin bạn viết một câu chuyện kể về chuyện tình yêu của hai bạn được không, tại "vợ tôi" ở trên bạn không có nói hết rõ ràng nên mình tò mò lắm.

    Nếu có thể bạn viết thành truyện dài dài cũng được, mình nhất định sẽ theo dõi và đọc hết, tại thấy cái tình yêu này đẹp quá mà. Còn về hai cô con gái "tiểu yêu tinh" nhà bạn thì mình có một sự nghi ngờ không hề nhẹ ở đây nhe. Là hai cô bé đẹp lắm đúng không, tại là con lai mà. Có gì post hình cho ngắm với nhé.

    Gửi đến bạn, thân!
     
    huykienan thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...