Facebook: Hi with me - #hicfs2435 ***** Cô gái tôi thích năm 17 tuổi Xin chào các bạn, có lẽ là hơi dài nhưng các bạn có thể cho tôi cfs này để trải lòng một chút được không? Tôi muốn kể cho các bạn nghe về cô gái đặc biệt đã cùng tôi viết lên những hoài niệm đầy vấn vương của tuổi 17. Tôi thích một cô gái, đó là cô lớp trưởng có hai cái má lúm xinh xinh và đôi mắt bồ câu biết cười. Thế mà nguyên 1 năm lớp 10 dài dằng dặc, tôi từng ghét nụ cười ấy. Tôi ghét cái cô gái ấy, người giỏi tất cả mọi thứ và lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ thân thiện với mọi người xung quanh. Chính cái sự ghen ghét ấy làm một đứa con trai vốn chỉ biết ăn, chơi với nằm như tôi bỗng trở nên chăm học đến lạ thường. Tôi tìm mọi cách để giỏi hơn cái đứa tôi ghét. Thế nhưng như một sự sắp đặt, đợt random xếp lại chỗ ngồi đầu năm lớp 11 khiến tôi ngồi cùng đứa con gái mà tôi từng ghét cay ghét đắng và tôi đã có cái nhìn khác về cô gái ấy. Cô lớp trưởng hay cười, thích được trò chuyện tâm sự với người khác, cô ấy biết cách lắng nghe, biết cách an ủi và thật sự chăm chỉ, chỉ có mỗi một điều mà tôi nghĩ là chưa hoàn hảo ở cô ấy có lẽ là cái tính hay cãi. Tiết học đầu tiên của năm lớp 10 cô ấy đã cãi nhau với giáo viên hóa hết 2 tiết báo hại cả lớp chúng tôi mất toàn bộ giờ ra chơi để cho hai người đó cãi nhau. Cũng chính bởi lý do đó mà ngay từ những kỉ niệm đầu tiên tôi đã ghét cay ghét đắng cô gái này. Thế nhưng một điều kì diệu là những người thường cùng cô ấy cãi nhau bán sống bán chết không một ai ghét cô ấy, thậm chí là còn quý cô ấy nhiều hơn. Tôi đã dành cả một năm lớp 10 dằng dẵng để tìm hiểu làm cách nào cô ấy có thể có được khả năng thần kì tới như vậy. Và đến năm lớp 11, tôi đã thật sự hiểu. Tôi càng thân với cô gái có tính cách lạ lùng ấy, tôi dần hiểu thêm về cô gái mà tôi từng ghét nhiều đến vậy. Đằng sau những nụ cười, những lời an ủi dành cho những xung quanh cô ấy là cả một bầu trời tâm sự cô ấy giấu trong lòng.. Chúng tôi thân với nhau hơn, cô ấy coi tôi như người bạn để cô ấy trút bầu tâm sự bao lâu cô ấy vẫn giấu kín. Gia đình cô ấy không mấy khá giả, mẹ cô ấy mất khi cô ấy mới chỉ lên 10, bố cô ấy chỉ là một người nông dân, một người buôn bán nhỏ để trang trải cho cuộc sống của một gia đình gồm bố, cô ấy, và hai đứa em mới chỉ học Trung học cơ sở. Hóa ra đằng sau thành tích xuất sắc cả về học tập lẫn hoạt động của cô ấy là một sự nỗ lực đến phi thường. Ngoài giờ học ở trường, cô ấy ở nhà phụ bố xếp hàng, chăm sóc em, công việc của cô ấy thường kết thúc lúc tối muộn, và cô ấy sẽ bắt đầu học bài từ 11 12h cho tới 2 3h sáng. Đó là lý do tại sao tôi thường hay thấy cô ấy lúc nào cũng như buồn ngủ rã rời mỗi khi đến lớp và cứ mỗi buổi học lại phải chạy đi rửa mặt tới vài lần. Can đảm, kiên cường và chịu khó, tôi dần chuyển từ ghét, sang ngưỡng mộ, rồi thích cô gái ấy. Tôi thích chọc cô ấy, chọc "cái đồ Heo Lười chân ngắn suốt ngày chỉ biết ngủ" cứ mỗi lần bị tôi chọc là cô ấy lại rượt theo dọa đánh tôi. Nhờ cô ấy mà từ một đứa lười học, tôi dần học khá hơn tất cả các môn và giờ thì tôi giữ lực học gần như ngang bằng cô ấy. Chúng tôi giúp nhau học, cô ấy giúp tôi học hóa, bởi nhờ ơn phước của cô ấy năm lớp 10 tôi dần mất gốc luôn hóa vì giáo viên hóa với cô ấy toàn nói ngôn ngữ ngoài hành tinh. Còn tôi giúp cô ấy học tiếng Anh, trí nhớ của cô ấy cực kém, lúc nào cũng than với tôi học mãi vẫn chẳng thể thuộc được từ vựng. Chúng tôi thường đạp xe cùng nhau đến trường, thật ra tôi có xe máy, nhưng tôi thường hay kiếm cớ xe hư để đạp xe cùng cô ấy và chúng tôi cùng nhau nhẩm từ vựng vào mỗi sớm đi học. Tôi thích cô ấy, giản dị như vậy, nhưng tôi chưa một lần ngỏ lời với cô ấy, tôi muốn giữ tình bạn của hai đứa bền đẹp như vậy những năm cuối cùng của tuổi học trò. Đến gần cuối năm lớp 11, tôi thấy cô ấy hay than mệt, đau đầu, tình hình học tập của cô ấy cũng giảm sút đáng kể. Có những buổi đến lớp cô ấy nằm gục lên bàn, tôi hỏi cô ấy làm sao, cô ấy chỉ bảo chắc chỉ trúng gió bình thường thôi nên tôi không phải lo cho cô ấy. Tôi vẫn còn hay đùa: "Heo lười ngủ quá nhiều với lười vận động nên mới đau đầu đó" cô ấy nheo mặt, rồi lại rượt tôi một trận. Những lần tôi ghẹo cô ấy như vậy, tôi thấy cô ấy khá hơn rất nhiều. Cuối năm lớp 11, nhận được kết quả cuối kì tôi thấy cô ấy buồn, điểm của cô ấy không còn cao như trước nữa. Hè năm ấy, cô ấy bảo, cô ấy sẽ quyết tâm học lại từ đầu, cô ấy phải đạt kết quả thật tốt, để đậu vào trường mà cô ấy mơ ước, để kiếm ra tiền lo cho bố, lo cho hai đứa em. Cô ấy mơ ước trở thành một luật sư, cô ấy bảo cô ấy phải đòi lại công bằng cho mẹ cô ấy, người phụ nữ tội nghiệp bị áp bức sức lao động đến kiệt quệ mà chết nhưng chỉ được bồi thường có vài chục triệu đồng trong khi kẻ xấu xa kia vẫn còn lởn vởn ngoài vòng pháp luật và áp bức sức lao động của biết bao con người tội nghiệp khác. Cô gái ấy có ước mơ thật đẹp, còn tôi thì vẫn còn đang mơ hồ về tương lai của mình. Cô ấy vu vơ với tôi: "Ế, nếu chưa có dự định gì thì ông thử học bác sĩ đi, học rồi chữa free cho tui cái bệnh đau đầu dai dẳng này với, đi khám ở bệnh viện tỉnh bác sĩ chỉ nói tui thiếu ngủ trong khi tui ngủ như heo vậy á!" Thế là tôi đã có mục tiêu cho cuộc đời mình, tôi phải học thật giỏi, đậu trường y và sẽ là bác sĩ riêng cho người tôi thích. Mùa hè năm ấy, mỗi sáng sớm cứ 5 giờ, tôi lại qua nhà gọi cô ấy dậy và cả hai cùng đi thể dục, tôi dặn cô ấy ngủ sớm hơn để ngày hôm sau tôi sẽ không phải dắt con heo đang trong trạng thái buồn ngủ đạp xe dọc khắp nẻo đường quê. Vừa đi, tôi vừa dùng kiến thức đầy ắp với bộ nhớ siêu phàm trong đầu mình để truyền cho cô ấy nghe về văn sử địa, thứ cô ấy cần để đậu vào trường đại học mà cô ấy muốn. Cô ấy không thể nhớ nổi, chúng tôi chật vật bởi trí nhớ của cô ấy cực kém. Tôi phải cùng cô ấy học, có một bờ hồ mát mẻ mà chúng tôi kiếm được sau khoảng thời gian khai phá khắp dọc đường gần khu tôi ở, chúng tôi thường đến sớm, ngắm bình minh và ngồi ở gốc cây ở đó cùng nhau học bài. Cô ấy đùa: "Trí nhớ tui kém thế, lỡ sau này tui quên mất ông là ai, ông có buồn không?" Tôi gạt đi: "Cái đồ con heo ngốc này, bà quên tui sẽ học làm bác sĩ hả, bà dù có quên tui thì tui cũng phải bằng mọi cách chữa được cho bà!" Cô ấy cười, đôi mắt bồ câu nhắm híp lại.. Năm lên 12, chúng tôi học khác lớp, cô ấy học xã hội nên chuyển lớp khác, tôi vẫn học ở lớp tự nhiên. Tôi không còn là người đập cô ấy dậy mỗi khi cô ấy nằm gục lên bàn nữa. Nhưng chúng tôi vẫn cùng nhau đến trường, tôi thường hay đạp xe qua rủ cô ấy, có những ngày cô ấy mệt quá, tôi thường chủ động chở cô ấy đến trường. Khoảng giữa năm lớp 12, cô ấy thường xuyên nghỉ học, tôi vẫn hay qua nhà để giúp cô ấy gửi giấy xin phép. Cô ấy nói với tôi là có khi nào nghỉ nhiều thế này năm tới cô ấy lại phải học lại không, tôi thường gõ nhẹ vào đầu cô ấy: "Cái đồ Heo ngốc, nếu không đi học thì tui qua nhà dạy cho bà!" Sau đợt nghỉ tết vừa rồi, chúng tôi lại phải nghỉ tránh dịch, cô ấy bảo sẽ phải tranh thủ ra thành phố khám lại xem thế nào, vậy là cô ấy lên thành phố khám bệnh. Hồi cô ấy lên thành phố, tôi với cô ấy không liên lạc với nhau nhiều, tôi sợ cô ấy mệt nên không lỡ làm phiền. Hôm đó cô ấy nhắn với tôi, cô ấy bảo: "Lỡ tui mà chết ông có buồn không?" Tôi dập ngay: "Chết gì mà chết, nói gở không à, bà còn phải sống để được tui tận tình khám cho chứ!" "Ừ đúng rồi nhể, phải sống để được ai kia làm bác sĩ riêng nữa.." Thứ 6 ngày 13 tháng 3 năm 2020. Trời đổ cơn mưa tầm tả sau hơn 5 tháng trời không một giọt mưa rớt xuống. Tôi nhận được một tin nhắn từ cậu ấy ngắn gọn chỉ 3 chữ: "Tui thích ông!" Tui rep lại với giọng đầy trêu đùa: "Uống thuốc bệnh viện nhiều quá nay bị ấm đầu à, lo nghỉ cho khỏi, thích gì mà thích!" Tin nhắn được gửi đi, đến ngày hôm sau tôi vẫn chưa thấy cô ấy xem tin nhắn. Tôi đâu có hề hay biết là.. ngay sau tin nhắn đó, cô gái tôi thích phải trải qua ca phẫu thuật để loại bỏ khối u ở não, và đó cũng là tin nhắn cuối cùng cậu ấy dành cho ai đó trong cuộc đời này. Tôi chưa kịp nói.. Tôi chưa kịp cho cậu biết là tôi thích cậu nhiều đến nhường nào, vậy mà không kịp nữa rồi, người con gái tôi thương thật sự đã bỏ thế giới này mà chẳng đợi tôi tài giỏi để chữa cho cậu ấy.. Xin lỗi cậu, có những lời nói trong tim mà tôi còn chưa kịp nói.. Tôi vẫn đang học, học thật tốt để trở thành bác sĩ giống như cậu mong muốn.. Liệu có phải là sau này tôi sẽ cứu sống rất nhiều người, nhưng lại không thể cứu được người con gái tôi thương không? Tuổi 17.. tôi mất cậu thật rồi..