Cô gái không dũng cảm Tác giả: Đỗ Phương Linh Thể loại: Truyện teen Thời gian học cấp ba của tôi nói chung cũng rất êm ả, hầu như toàn các bạn ở các xã khác nhau và mọi người đều là những người ý thức rất tốt. Nhiều bạn biết cậu ta thích tôi nhưng chưa bao giờ lôi tôi ra làm chủ đề trêu chọc như hồi cấp hai. Có lẽ ai cũng có việc riêng của mình, người thì bận yêu đương, kẻ lại vùi đầu vào sách vở và còn vô vàn chuyện đáng để quan tâm khác nữa hơi đâu mà rảnh để trêu đùa một đứa bình thường như tôi. Nhưng đấy chỉ là lí lẽ của riêng tôi mà thôi, còn chẳng phải mọi người yêu mến, coi trọng cậu ta hay sao, đâu ai dám động đến cậu cơ chứ. Đúng là đẹp, giỏi luôn lợi thế khi đi học mà. Học hết cấp ba giữa tôi và cậu ta vẫn không hề có chút liên hệ nào, thậm chí chưa bao giờ mặt đối mặt trực tiếp với nhau. Bởi mỗi lần nhìn thấy tôi cậu ta lại nhanh chóng trốn tránh, có khi tình cờ chạm mặt nhau ở cầu thang thì cậu ta cũng nhanh chóng quay đi vờ như gọi bạn còn tôi cũng vờ như không để ý hành động đó của cậu ta mà thản nhiên cười đùa với bạn thân để che đi bối rối trong lòng. Nhưng không ai hay biết lúc đi qua nhau cả hai đã thu hình ảnh của đối phương vào đáy mắt. Cả hai người cứ như vậy chơi trò trốn tránh suốt gần hai năm. "Linh! Linh! Làm gì mà thất thần ra thế, mưa tạnh rồi, mau, đi về thôi" Hà lay lay tôi hai cái khiến tôi trở về thực tại, tôi mỉm cười lấy lại tinh thần nói một cách vui vẻ: "Ừ, chúng ta về thôi". Chúng tôi không trọ cùng nhau, nên chỉ cùng đường đến trạm xe bus, xe bus của tôi lúc nào cũng đến trước xe của Hà, vì vậy tôi tạm biệt cô bạn rồi nhanh chóng lên xe về. Lúc này trời đã nhá nhem tối, đúng giờ tan tầm. Dòng xe hối hả, tấp nập trở về nhà, tôi lặng im ngắm nhìn dòng xe ngoài phố, bỏ qua những tiếng còi xe, tiếng nói chuyện của mọi người trên xe, tiếng phụ xe nhắc nhở, hành khách chen chúc nhau, mà chỉ còn nghe thấy giọng nữ êm ái, nhẹ nhàng phát ra từ bài blog radio trên youtube mà tôi đã lưu vào điện thoại hôm qua có tựa đề: "Chúng ta vốn định sẵn phải mắc nợ nhau một đời". ".. Chân cô ấy ngắn hơn tôi, nên mỗi lần chúng tôi đi bộ cùng nhau, tôi cứ phải đi một đoạn dừng một đoạn để chờ cô ấy. Thế nhưng trong một đoạn nào đó, tôi đã đi nhanh quá còn cô ấy có lẽ đã đi quá chậm nên lạc mất nhau.." tiếng nói êm dịu, nhẹ nhàng người đang kể chuyện dường như đã đưa tôi về quá khứ, trở về năm học cấp ba.. và cả cậu -chàng trai tôi gặp khi mười sáu tuổi. Lúc đầu tôi trách cậu sao không can đảm bước về phía tôi trước nhưng nghĩ lại chính tôi là người không cho cậu cái dũng khí ấy. Ban đầu, khi cậu ấy can đảm đối mặt với tôi trao cho tôi ánh mắt nhu tình, dịu dàng, mỗi lần nhìn thấy tôi lại nở nụ cười - nụ cười rất ấm áp chắc chính cậu ấy cũng không phát giác được điều ấy thì tôi lại thờ ơ và quay mặt đi không đáp lại phần tình cảm trong sáng, đơn thuần ấy mà cậu dành riêng cho tôi. Tôi luôn tỏ ra xa cách như thể không muốn người khác tiếp cận, bởi tôi lúc ấy còn hoài nghi tình cảm đó, tôi cố lấy lí do rằng tình cảm cậu dành cho tôi rất mong manh, tôi không đủ can đảm đón nhận sợ sẽ đánh mất hay chắc do tôi nghĩ nhiều cậu ấy cũng chưa hẳn đã thích tôi và cứ như vậy tôi đẩy cậu ra xa. Là thời điểm tôi không đủ dũng cảm thì lại gặp cậu nên đã để lỡ mất cậu, đến khi tôi can đảm nhìn về phía cậu thì lại phát hiện ra cậu đã không còn nơi đó nở nụ cười vui vẻ hướng về phía tôi như trước nữa mà thay vào đó là sự trốn tránh khi nhìn thấy tôi. Cũng phải, chẳng ai có thể đứng nguyên một chỗ, chờ đợi một người mà không biết mình phải đợi đến khi nào. Huống chi, giữa tôi và cậu ấy cơ bản chẳng có một chút hồi ức chung nào lấy gì để cậu lưu luyến, chấp nhận chờ đợi trong vô vọng chứ? Khi tôi nhận ra, sự trốn tránh của cậu khi nhìn thấy tôi thì tôi đã biết tôi đã lạc mất cậu rồi, lạc mất người con trai yêu tôi ở độ tuổi đẹp đẽ nhất. Sự trốn tránh đó khác hẳn với sự trốn tránh ngại ngùng trước đây, có lẽ nó biểu hiện cho việc không còn muốn thấy tôi nữa, không còn trông ngóng tôi xuất hiện rồi bất giác nở nụ cười chứa đựng biết bao yêu thương. Năm cuối cấp ba, tôi cũng nghe tin cậu có bạn gái, cảm giác lúc nhìn hai người ôm nhau, quan tâm nhau, đi cùng nhau khi tan trường, tôi lại nghĩ nếu tôi dũng cảm hơn thì người đi bên cậu lúc này liệu có phải là tôi? Nhưng tôi biết nếu có quay trở lại thời điểm đó thì kết cục vẫn vậy, có lẽ tôi và cậu vốn định sẵn là sẽ bỏ lỡ nhau, vốn không phải một đôi, bởi chúng ta gặp nhau không đúng thời điểm, lúc cậu can đảm thì tôi chưa sẵn sàng để rồi khi tôi đã sẵn sàng thì thời điểm quá muộn vì cậu đã có mối tình khác. Hồi đó, nhìn thấy cậu và bạn gái cậu bên nhau tôi mới biết rằng hóa ra tôi cũng đã từng động tâm với cậu. Hiện tại nghĩ đến chỉ còn lại tiếc nuối vì thế tôi thật thật muốn xin lỗi thanh xuân của mình, xin lỗi.. cậu, vì đã không đủ dũng cảm mà bỏ lỡ mất người đã thích mình một cách chân thành, thuần khiết nhất. Dù không biết cậu đang làm gì, ở đâu nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu: "Chúc cậu thành công trên con đường đã chọn, cô gái đó thật sự rất thích hợp với cậu hơn tôi, bởi cô ấy đã yêu cậu bằng cách mà tôi.. mãi mãi không đủ dũng cảm để làm".