Cô đơn vui mà Mễ Bối Cứ mãi độc thân và em quen rồi Chỉ bờ vai này, bốn bức tường trắng Đêm thu lạnh lẽo, phố xá hoang vắng Nhưng mà ổn thôi, vì em quen rồi. Cô đơn như thế và em cứ cười Bước chân chậm rãi, lo âu làm chi Cuộc sống bộn bề, em sống chậm lại Giữa bầu trời xanh và em hát vang. * * * Em không sao đâu vì em quen rồi Quen một mình với sự cô đơn ấy Chẳng cần một bóng hình ai khác nữa Đời vốn ngắn lắm lo chi người ơi. * * * Cứ như vậy đấy, em đã quen rồi Nên chẳng buồn phiền khi em cô đơn Sao phải ghen tị tình yêu ngoài đó Khi mà ở đây, em yêu chính mình. * * * Cô đơn vui lắm, em mãi cười thôi Em tự do với biển vàng cát nắng Hè hè trên phố đạp xe rong đuổi Dưới ánh chiều tà, đung đưa đôi chân. * * * Cô đơn vui lắm, em đi khắp nơi Loanh quanh thành phố ra tận biển khơi Bạn bè cứ nghĩ em sẽ chơi vơi Nhưng em hạnh phúc qua những cuộc chơi. * * * Em cứ cô đơn vậy đấy người ơi Đừng lo cho em về những điều đấy Em có buồn đâu, có khóc bao giờ Đơn giản chỉ là em yêu cô đơn.