Cô bé bán diêm

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi ThuanPahm, 6 Tháng tám 2024.

  1. ThuanPahm

    Bài viết:
    8
    Đêm ấy là đêm giao thừa, trời giá rét, tuyết rơi nhiều. Một em gái nhỏ đầu trần, đi chân đất, đang dò dẫm một mình trong đem tối. Lúc ra khỏi nhà em có đi giày vải, đôi giày do mẹ em để lại. Vì rộng quá, em đã liên tiếp làm văng mất cả hai chiếc giày khi em chạy qua đường. Chiếc thứ nhất bị xe song mã nghiến, rồi dính theo tuyết vào bánh xe, mất hút. Chiếc thứ hai, một thằng bé lượm được, cười sằng sặc, tung lên trời. Nó còn nói rằng, sẽ giữ chiếc giày để làm nôi cho con chó sau này. Thế là em phải đi chân đát, đôi chân đỏ ửng lên rồi tím bầm lại vì rét. Chiếc tạp dề cũ kĩ của em đựng đầy diêm và tay em còn cầm thêm một bao. Em cố kiếm một nơi có nhiều người qua lại nhưng trời rét quá, chẳng ai đoái hoài đến em.

    [​IMG]

    Suốt ngày, em chẳng bán được gì, chẳng ai bố thí cho em chút đỉnh. Em bé đáng thương, bụng đói cật rét, vẫn lang thang trên đường, mặc cho tuyết rơi đầy trên lưng. Cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Chả là đêm giao thừa mà! Năm xưa, khi bà nọi hiền hậu của em còn sống em cũng được đón giao thừa ở nhà. Nhưng thần chết đã đến cướp bà em đi mất, gia sản tiêu tán và gia đình em phải xa lìa ngôi nhà xinh xắn có dây trường xuân leo quanh. Giờ em phải chui rúc trong một xó tối tăm, luôn luôn nghe những lời mắng nhiếc, chửi rủa.

    Rét quá, em bé bán diêm chui tọt vào một góc tường. Em thu đôi chân lại nhưng mỗi lúc lại lạnh hơn. Đôi bàn tay em cứng đờ ra. Em cung không thể nào về nhà nếu không bán được gì, hay không ai bố thí cho một đồng xu nào đem về, nhất định là cha em sẽ đánh em. Chà! Giá được quẹt một que diêm lên mà sưởi cho đỡ rét nhỉ? Em bé nghĩ thầm. Và em đánh liều quẹt một que. Ánh sáng thật kỳ diệu! Em tưởng chừng như đang ngồi trước lò sưởi, bên trong lửa cháy trông đên vui mắt và tỏa ra hơi nóng dịu dàng. Em duỗi chân ra sưởi thì lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất. Em cầm que diêm đã tàn hẳn mà bần thần cả người.

    [​IMG]

    Em quẹt que diêm thứ hai. Bức tường biến thành một tấm rèm vải. Em nhìn thấu bên trong là bàn ăn đầy ắp món ngon. Điều kỳ diệu nhất là ó một con ngỗng quay nhảy ra khỏi đĩa và mang cả dao ăm cắm trên lưng, tiến về phía em. Rồi.. que diêm vụt tắt. Trước mặt em chỉ còn là bức tường đay đặc và lạnh lẽo. Bên ngoài người người qua lại nhưng chẳng một ai để ý đến em. Em quẹt que diêm thứ ba. Bỗng.. một cây thông Noel hiện ra. Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi trước mắt em. Em với đôi tay về phí cây.. nhưng diêm tắt. Tất cả những ngộn nên bay lên mãi rồi biến thành những ngôi sao trên trời. Chắn hẳn có ai vừa chết! Em be tự nhủ, vid bà em trước đây thường nói rằng: Khi có một vì sao đổi ngôi là có một linh hồn bay lên trời với Thượng Đế.

    [​IMG]

    Em quệt một que diêm nữa vào tường, ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh và em nhìn thấy rõ ràng là bà em đang mỉm cười với em. Bà ơi! Em bé reo lên. Cho chấu đi với! Chấu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây Noel. Nhưng xin bà đừng bỏ chấu! Bà chấu ta đã từng sung sướng biết bao! Bà bảo răng nếu ngoan ngoãn cháu sẽ được gặp lại bà. Cháu van bà, bà xin Thượng Đế cho cháu về với bà đi! Que diêm tắt phụt và ảo ảnh sáng rực trên khuôn mặt em bé cũng biến mất. Thế là em quẹt tất cả những que diêm còn lại trong bao. Em muốn níu bà em lại! Diêm nối nhau chiếu sáng như ban ngày. Chưa bao giờ em thấy bà to lớn và đẹp lão đến vậy. Bà cầm lấy tay em rồi hai bà cháu bay vút lên cao mãi. Chẳng còn đói rét, chẳng còn buồn đau nào có thể đe dọa họ nữa. Họ đã về với Thượng Đế.

    Sáng hôm sau, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên. Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà. Ở một xó tường, người ta thấy một em gái có đôi má hồng, miệng đang mỉm cười, bên cạnh bao diêm đã hết nhẵn. Em đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa. Mọi người bảo nhau: Chắc nó muốn sưởi ấm! Nhưng chẳng ai biết những điêu kỳ diệu cuối cùng em đã trông thấy đêm qua.

    [​IMG]
     
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...