Truyện Ngắn Chuyện Nhỏ Nhưng Không Nhỏ - Nhật Thiên Thanh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nhật Thiên Thanh, 2 Tháng sáu 2020.

  1. Nhật Thiên Thanh

    Bài viết:
    179
    Chuyện Nhỏ Nhưng Không Nhỏ

    Author: Nhật Thiên Thanh.

    Disclaimer: tự viết, lấy cảm hứng từ những điều bản thân nhìn thấy xung quanh.

    Genres: Truyện ngắn - Hiện đại - Tâm lý xã hội.

    Pairings: Tất cả các nhân vật và tình tiết trong truyện là hư cấu, theo trí tưởng tượng của tác giả (là mình nè). Nếu có vô tình giống với người thật - việc thật nào, thì đó hoàn toàn là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

    Status: Hoàn (4 chương).

    Warning: Công sức tâm tư tình cảm của mình đều dồn vào đây, nên đừng đem đi đâu mà không cho mình biết nha. Riêng hình ảnh là minh họa (có thể có bản quyền).

    Summary: Tâm hồn và nhận thức của trẻ con như một tờ giấy trắng. Những điều mới lạ được khắc họa đầu tiên vào đó sẽ lưu dấu rất sâu đậm, và khó phai mờ. Nếu là những điều tốt đẹp thì quả thật quá may mắn. Nhưng nếu là những điều xấu thì các đấng sinh thành sẽ phải làm sao?


    [​IMG]
    * * *

    1.

    - Cho mày chết! Tao giết chết mày nè! - Bo vừa vuốt hai ngón tay cái của mình lia lịa trên màn hình chiếc Smartphone xịn sò, vừa buông ra những lời vô cùng khó nghe - Giỡn mặt với tao hả? Đồ "cờ hó"! "Đậu xanh"!

    - BO, CON LÀM GÌ ĐÓ? - Thật không may cho Bo, khi mẹ cậu vừa đi làm về ngang qua phòng cậu, đã vô tình nghe thấy. Chiếc điện thoại bị giật ra khỏi tầm tay trong tích tắc, và tiếp đó là cú tát nảy lửa giáng ngay vào má - AI DẠY CON KIỂU ĂN NÓI THẾ? MẸ NHẮC CON BAO NHIÊU LẦN RỒI? KHÔNG NHỚ SAO?

    - Con nói gì đâu? - Sau vài giây ngỡ ngàng, mắt tròn xoe, Bo mới giẫy nẩy tỏ vẻ oan ức.

    - Đừng giả ngây với mẹ! Mẹ là người sinh ra con chẳng lẽ không hiểu được con đang nghĩ gì. Nếu không biết được nghĩa của những từ đó là tốt hay xấu, thì đừng phát ngôn bừa bãi như vậy. Bao nhiêu lời hay ý đẹp tại sao không nói? - Ngọc trừng mắt nhìn thẳng vào Bo, nghiêm nghị cảnh cáo.

    - Mấy từ đó trên Game, Face, Youtube có đầy, bạn bè con cũng nói, mấy anh chị lớp trên cũng nói, thậm chí người lớn cũng hay nói. Tại sao con không được nói? Nếu không tốt, thì tại sao mọi người ai cũng nói thế? - Bo vẫn cố gân cổ lên biện hộ cho việc làm của mình bằng mọi giá.

    - Con.. - Lời lẽ của Bo như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Ngọc. Thì ra, ngoài những điều tốt đẹp được dạy từ giáo viên ở trường, và từ người mẹ này, con cô còn học được vô số điều không mấy tốt đẹp từ xã hội, từ môi trường xung quanh. Và nghiệt ngã ở chỗ, bao điều tốt đẹp mà ngày ngày cô vẫn kiên trì dạy bảo bên tai con, cũng không bằng một vài điều không tốt đẹp như gió thoảng mây bay mà con vô tình nghe được từ những người xung quanh. Nếu không kịp thời ngăn chặn thì hậu quả thật sự khó lường.

    - Người ta làm gì thì con cũng làm theo sao? Bất chấp đúng sai? Ở trường, thầy cô có dạy con những từ như vậy không? Nếu không thì chứng tỏ đó là những điều không tốt. Còn nữa, không phải người lớn nào cũng vậy. Nói mẹ nghe, trong nhà ta có ai sử dụng những ngôn từ như thế không? Và tại sao Mẹ là Mẹ của con, Mẹ dạy bảo, con lại không nghe, mà đi so sánh phân bì với người lạ? Con nghĩ xem, mình đúng hay sai? - Ngọc muốn phân tích tỷ mỷ tường tận cho con hiểu là bé sai ở chỗ nào, và vì sao lại bị cô đánh. Nhưng Bo vốn là một cậu bé khá cứng đầu. Mắt cậu vẫn ngườm ngườm lại Ngọc, môi mím chặt, cúi mặt xuống dẫu lòng vẫn chưa chịu khuất phục.

    - Còn cái này - Ngọc đưa chiếc điện thoại ra trước mặt Bo, và nhấn mạnh từng từ một - Mẹ sẽ tịch thu. Từ nay về sau, không điện thoại, không game. Rõ chưa?

    - Đó là quà bà nội cho con. Mẹ không có quyền lấy! - Bo lớn tiếng cãi lại, dường như sự ấm ức đã lên đến tột độ - Con đi mách bà đây!

    - ĐỨNG LẠI ĐÓ! - Ngọc gằn giọng khi Bo còn chưa kịp bước đến cửa phòng - Con nghĩ mách bà, bà sẽ bênh con sao?

    -.. - Bo khựng lại suy ngẫm. Đúng là bà rất thương cậu. Nhưng riêng việc dạy bảo cậu thì bà luôn đứng về phía mẹ. Sở dĩ lúc nãy có được điện thoại để chơi đều là do ra sức năn nỉ bà lắm mới được. Chớ bà cũng đâu có cho cậu động đến game.

    - Mẹ biết con muốn trở thành Game Thủ, mà lại không cho con chơi Game. Mẹ thật là quá đáng! CON GHÉT MẸ! - Bo tức tưởi chạy ra khỏi phòng, bỏ lại người mẹ trong tâm trạng rối bời.

    Haizz, chiến tranh lạnh lại sắp bắt đầu giữa hai mẹ con cô rồi. Và đúng như Ngọc nghĩ, buổi chiều Bo tự nhốt mình trong phòng suốt.

    - Nếu con không muốn ăn cơm, thì uống miếng sữa đi! - Ngọc phải sử dụng chìa khóa dự phòng thì mới vào được - Mẹ để trên bàn nha! - Bo vẫn im thin thít, quay lưng giả vờ ngủ.

    Một bàn tay mềm mại vuốt nhẹ nơi gò má sưng đỏ của Bo, và một miếng dán hạ sốt mát lạnh được phủ lên đấy, khiến cậu phần nào dễ chịu hơn. Mái tóc cậu cũng được bàn tay ấy vuốt ve nhẹ nhàng, rồi vô tình một giọt nước gì đó âm ấm rơi trên cổ cậu. Sau đó thì tiếng đóng cửa nhè nhẹ vang lên, trả lại căn phòng sự yên ắng. Nhưng trong tâm trí non nớt của Bo đã bị xao động. Lòng cậu không khỏi xốn xang. Cậu biết Mẹ đã khóc!

    "Con không muốn giận mẹ đâu. Nhưng tại sao mẹ cứ ngăn cản ước mơ của con?"

    * * *

    Tối đó, Ngọc cũng bị chồng mình ca cẩm đủ điều:

    - Em có khắt khe quá với con không? Mỗi lần muốn chơi Game, xem Tivi, xem Youtube đều có mẹ và em kèm cặp, chẳng có chút tự do, suốt ngày chỉ biết học. Bây giờ Hè rồi, con nó chơi một chút thì có gì nghiêm trọng.

    - Em đâu phải cấm con chơi game - Ngọc vội phản bác - Vấn đề là con đang nhìn nhận sai lệch về việc chơi Game, và việc ước mơ trở thành Game Thủ.

    - Thành Game Thủ thì đã sao? Bây giờ nghề đó đang hot lắm nha. Kiếm không ít tiền đâu. - Chồng Ngọc đối đáp mà mắt vẫn dán vào màn hình laptop.

    - Anh chẳng hiểu em, có nói thêm cũng chẳng được gì - Ngọc phụng phịu, nằm xuống kéo chăn phủ kín đầu.

    - Giận rồi sao? Đừng nói anh không hiểu em! - Chồng cô kéo tấm chăn xuống, véo nhẹ má cô - Có phải em sợ con bị tiêm nhiễm bởi những điều không tốt đẹp trong Game đúng không?

    Ngọc không vội nói, cô ngồi dậy, ngả vào lòng anh rồi mới thỏ thẻ:

    - Thì anh biết đó, bây giờ Game tràn lan với nhiều thể loại, tốt cũng có, mà bạo lực, không lành mạnh cũng không ít. Nhất là những Game tương tác trực tiếp giữa các người chơi. Mặc dầu đó là thế giới ảo, nhưng chẳng khác nào một thế giới thực thu nhỏ, chất chứa đủ mọi loại người, đủ mối nguy hiểm cạm bẫy, cả những thói hư tật xấu. Nếu không dè chừng, giám sát thì con chúng ta có thể biến chất bất cứ lúc nào - Ngọc khẽ rùng mình - Em rất sợ sẽ mất con vào thế giới ảo đó! Chưa kể, bây giờ xã hội lại đang đề cao những người chơi Game, tổ chức các cuộc thi đấu chuyên nghiệp đẳng cấp với giải thưởng có giá trị cao, làm cho những đứa trẻ như Bo có cái nhìn sai lệch về việc chơi Game. Chỉ chăm chăm vào luyện Game để trở thành Game Thủ, mà xem nhẹ và lơ là luôn việc trau dồi học thức, cũng như kỹ năng sống khác cho bản thân mình. Đó mới chính là điều em lo.

    - Nhưng con chỉ mới mười tuổi, còn quá nhỏ nên nhận thức chưa chín chắn, em cứ từ từ mà dạy bảo, đâu cần phải căng thẳng! - Chồng vuốt tóc Ngọc trấn an, anh cảm thấy cô là đang tự dọa mình.

    - Không được, để từ từ cho những điều không tốt đẹp đó thấm nhuần trong tâm trí con thành một thói quen sao? Lúc đó khó mà sửa đổi - Ngọc có phần kích động - Con đang ở tuổi rất dễ bị ảnh hưởng bởi những điều xung quanh. Nếu không khắt khe, và uốn nắn con từ bây giờ thì sẽ không kịp mất anh ạ.

    - Anh xin lỗi - Một nụ hôn rơi trên tóc cô, kèm theo giọng áy náy - Phải để em dạo này một mình gánh vác việc chăm con rồi. Ráng thêm chút, đợi anh chạy xong dự án này, sẽ giúp em giáo huấn lại tư tưởng cho con.

    - Anh - Ngọc vòng tay ôm chồng chặt hơn, do dự nói - Em muốn đưa con đến một nơi, mà ở đó không có cái gọi là "công nghệ hiện đại".

    - Được, tùy em định liệu! - Anh biết áp lực của vợ trong lúc này, và cũng đồng tình với lo lắng của cô, trước những biến đổi ngày càng xấu đi của con mình. Anh tin cô luôn làm những điều tốt đẹp nhất dành cho con.

    "Bo, Mẹ không biết ước mơ này của con là nhất thời hay mãi mãi. Nhưng với Mẹ, dù con có thực hiện được ước mơ của mình hay không, Mẹ vẫn luôn muốn con trở thành một người tốt, và hoàn thiện nhất có thể, nên lần này Mẹ không nhượng bộ con nữa đâu!"

    2.

    Bo lăn lộn trằn trọc trên chiếc phản cũ kỹ. Bên ngoài thì vọng vào tiếng côn trùng, ếch nhái râm ran giữa đêm thanh vắng. Đủ thứ âm thanh tạp nham khiến cậu không tài nào chợp mắt được. Đã gần tuần nay rồi, mà cậu chẳng thích ứng nổi cuộc sống ở Cù Lao nhỏ, vừa heo hút vừa nghèo nàn này.

    Cậu nhớ chiếc giường nệm êm ấm, nhớ đèn điện, nhớ internet, và nhớ các nhân vật mà cậu hóa thân trong Game. Càng nhớ bao nhiêu, cậu lại càng ghét bấy nhiêu người đã quyết định đưa cậu về đây. Không ngờ mẹ tuyệt tình như vậy. Khác hẳn những lần trước, thay vì tìm cách dỗ dành giãn hòa, mẹ lại "đày cậu ra đảo hoang" thế này đây. Mẹ hết thương Bo rồi chăng?

    - Ối! - Bo súyt hét toáng lên vì bóng đen nhỏ thó ngồi thù lù ngay trước hiên nhà, vốn đi tìm nước uống mà bị hù muốn đứng tim. May cậu nhận ra đó là nhỏ Xíu.

    - Khuya rồi không ngủ, em ngồi đây làm gì? - Với chiếc đèn dầu trong tay, Bo dò dẫm đến chỗ Xíu, và ngồi xuống cạnh nhỏ. Nhưng nhỏ không đoái hoài, vẫn nhìn xa xăm. Trăng huyền ảo, đom đóm lung linh, tạm thời hút hồn Bo. Cả hai đều im lặng.

    - Em nhớ Mẹ! - Ít lâu sau, Xíu mới lên tiếng.

    - Em có Mẹ đâu mà nhớ? À không, ý anh là.. - Biết đã lỡ lời, Bo cảm thấy có chút áy náy. Nhưng đó là sự thật mà, cậu đâu có nói gì sai.

    - À, phải rồi! Em làm gì có Mẹ mà nhớ, em cũng không có Ba, không có cả gia đình! - Đôi mắt Xíu thất thần cứ nhìn mãi về chốn xa xăm vô định nào đó, khiến Bo thấy hơi sợ.

    - Không có Mẹ càng tốt. Như anh này, Mẹ anh có thương anh đâu - Bo vội bào chữa cho sự vạ miệng của mình.

    - Nhưng dì Ngọc đâu có bỏ rơi anh như Mẹ em đã làm với em. Không biết Mẹ em nhìn ra sao anh nhỉ? Chắc là đẹp lắm! - Nét gượng cười đượm buồn trên gương mặt xinh xắn của Xíu, khiến Bo chạnh lòng. Chợt thấy mình may mắn hơn nhỏ rất nhiều.

    - Nhưng em có bà Hai, bà Út, dì Ngọc, và cả anh nữa mà - Bo cố gắng an ủi Xíu. Trời ạ, bình thường cậu dùng bao nhiêu lời lẽ, lý sự để cãi chày cãi cối với Mẹ hay lắm mà, đến giờ cần sử dụng thì đầu óc tự nhiên lại trống rỗng.

    - Bà Hai, dì Ngọc và anh đâu có ở đây thường. Còn Bà Út có khác gì em. Với giờ bà cũng già lắm rồi. Bà cần em chăm sóc nhiều hơn là em bắt bà phải luôn trông nom dạy dỗ mình - Giọng Xíu run run như sắp khóc, làm Bo không biết nói gì thêm.

    Vì Xíu nói đúng. Bà Út cũng rất đáng thương. Bà là trẻ lang thang, được ông bà cố nhận về nuôi khi đã sinh bà ngoại cậu (tức là bà Hai). Lúc ông bà cố mất, và bà ngoại lấy chồng thì bà Út ra ở riêng tại Cù Lao này. Bà không nghèo, chỉ là muốn sống giản dị, nên tiền dành dụm cộng với tiền thừa kế, một phần quyên góp xây dựng Cù Lao. Một phần bà để lại cho nhỏ Xíu.

    Bà không có khả năng sinh con, nên ở một mình để không làm khổ ai. Rồi vào một ngày giông tố, bà nghe văng vẳng bên tai tiếng trẻ con khóc thét. Bất chấp nguy hiểm lao ra ngoài tìm, bà thấy một đứa bé gái nhỏ xíu mới sinh chưa được bao lâu, bị bỏ nằm chơi vơi trên gò đất cách nhà không xa. Nếu chậm một chút, có lẽ đứa bé đó đã không còn tồn tại trên cõi đời này, với cái tên Xíu nữa rồi. "Sao lại có người mẹ nhẫn tâm bỏ rơi con của mình? Trong khi tôi muốn làm Mẹ mà lại không được!" - Bà đã ôm bé gái ấy vào lòng, và nói thế giữa trời mưa gió. Nhưng ngặt nỗi bà già rồi, chỉ có thể nhận Xíu làm cháu nuôi thôi.

    Nhớ ngày đầu gặp Xíu, cậu mới ba tuổi, còn nhỏ mới một tuổi. Đã hơn bảy năm không gặp, do cậu không bao giờ muốn về nơi khỉ ho cò gáy này. Chỉ mỗi bà ngoại và mẹ là về thường. Nếu lần này không gây sự với Mẹ, thì chắc cậu đã chẳng gặp lại nhỏ, và trái tim đã không thổn thức vì nhỏ.

    - Em ước một lần được gặp Mẹ! - Thật may vì Xíu giúp Bo phá tan bầu không khí nặng nề này - Em sẽ được ôm, làm nũng, và cả bị mẹ la mắng mỗi khi làm sai nữa. Mẹ sẽ dạy bảo em thành đứa con ngoan như anh Còi - Bo sốc khi nghe Xíu nói thế. Ý nhỏ là cậu không ngoan? Không bằng anh bạn hàng xóm của nhỏ? Bo không cam tâm - Anh Còi còn hay giúp em giải bài tập nữa.

    - Từ nay em có anh rồi. Anh sẽ giúp em giải bài tập. Không cần nhờ đến thằng Còi! - Bo đứng bật dậy, dõng dạc tuyên bố. Nhỏ nhìn cậu, cười khúc khích.

    3.

    Sáng hôm sau,

    - Anh Bo vẫn chưa giải ra ạ? - Xíu chồm qua phía cậu ngồi, nhìn tờ giấy trắng trơn trước mặt cậu, rồi vểnh môi lên hỏi. Nhìn thấy cưng nhưng cũng đáng ghét - Anh Còi đã giải xong rồi kìa! - Vì nhỏ đang theo phe tình địch của cậu. Tức mình ghê!

    - Mấy bài này anh giải hoài hà, nên chẳng làm khó được anh - Thằng Còi lại có dịp đắc ý trước mặt cậu.

    - Anh Còi giỏi quá, học sinh giỏi cấp Huyện có khác! - Mắt nhỏ Xíu long lanh nhìn thằng Còi đắm đuối, thấy mà hờn.

    - Giỏi gì chứ? Ba cái bài Toán chuyên lớp Ba nhỏ lẻ này thì nhằm nhò gì với anh. Hồi đó anh toàn mười điểm không thôi! Học ở Thành Phố chắc chắn sẽ giỏi hơn học ở Huyện rồi - Bo đánh liều nói dối, để lấy lại chút mặt mũi cho bản thân.

    - Thiệt không ạ? Thế.. sao anh vẫn chưa giải ra? - Nhỏ Xíu này có nên thích nhỏ nữa không ta, sao nhỏ toàn làm bẽ mặt Bo nhỉ? Nhỏ cứ nhìn Bo chăm chăm, đôi mắt tinh ranh dò xét, ngụ ý chẳng tin.

    - Thì do.. anh quên thôi! Ở thành phố, anh đâu chỉ có học ở trường. Anh còn phải học thêm nào là ngoại ngữ, tin học, năng khiếu. Nói chung là nhiều lắm, nên quên một vài cái không có gì là lạ. Chứ thật chất, anh giỏi lắm!

    Chưa bao giờ Bo thấy muối mặt như lúc này, đã vậy còn cố làm ra vẻ. Trong khi thực tế, cậu luôn là người đứng nhất lớp "từ dưới đếm lên" suốt bốn năm. Riêng năm lớp năm vừa rồi, thiếu chút nữa không đủ điều kiện để thi tốt nghiệp tiểu học nữa kìa. Bởi cậu có bao giờ chịu học cho đàng hoàng đâu, toàn học theo kiểu đối phó lại với Mẹ, để đủ lên lớp là được. Cậu cũng chẳng chịu học thêm học bớt gì. Vì bao nhiêu thời gian cậu đều dành cho việc luyện Game cùng chúng bạn. Nếu nói về trình độ và kỹ năng chơi Game, thì xin lỗi nhé, thằng Còi không có cửa đấu với cậu đâu. Nhưng, khổ một nỗi, ở đây chẳng có đứa nào biết đến Game là gì!

    "Bo, con lo học chăm chỉ vào. Có kiến thức, sau này con mới làm được những điều mà con muốn! Chỉ biết chơi Game thôi là không được đâu!" - Lời của Mẹ bỗng len lỏi trong đầu cậu. Giá như nghe theo lời Mẹ, cậu đã không phải chịu sự ê chề này.

    - Anh Bo, anh Bo ơi - Nhỏ Xíu lay mạnh tay cậu đưa cậu ra khỏi những dòng suy nghĩ miên man vô định - Anh học nhiều vậy chắc phải khỏe lắm mới học nổi, đúng không? Anh Còi cũng khỏe lắm á. - Lại nữa, sao cứ đem cậu ra so sánh với cái thằng nhà quê đó nhỉ? Khiến sự tự ái trong cậu cứ trỗi dậy.

    - Ờ, đương nhiên rồi. - Cũng thấy hớ vì câu mình nói, nhưng Bo không dừng lại được - Anh to gấp đôi Còi, mạnh hơn là cái chắc! - Trong suy nghĩ ngô nghê của Bo thì đó là điều hợp lý, nên cậu tin rằng sẽ đè bẹp được Còi, với thân hình đồ sộ này.

    Nhưng, ta nói không có sự dại dột nào giống sự dại dột nào, cậu cứ ngỡ mặt mình sẽ chỉ bị xấu hổ khi thi giải bài tập giúp Xíu với thằng Còi thôi. Không ngờ, mặt cậu lại thêm một phen xấu hổ nữa trong cùng một ngày, ngay trên gò đất mà nhỏ Xíu được nhặt về nuôi.

    - Ui da - Bo chỉ đủ sức kêu lên như thế, trước khi cả thân người cậu trượt dài sóng soài ra đất. May là cậu còn kịp dùng hai cánh tay của mình để chống đỡ cú ngã đau điếng này.

    - Anh Bo - Xíu hớt hải chạy đến chỗ cậu, xúyt xoa - Anh không sao chứ? Có đau lắm không? - Nhỏ cố dìu cậu đứng lên nhưng không nổi. Phải đợi cả đám ùa đến thì mới kéo cậu đứng dậy được. Còn cậu thì chỉ muốn úp mặt xuống đất trốn mãi thôi!

    - Mày lại thua nữa rồi! Hahaha - Thằng Chuột, "thân tín" của Còi, phá lên cười hả hê.

    - Đá banh, kéo co, đá cầu.. cả cuộc chạy đua này nữa, anh Còi toàn thắng nhất! Còn anh Bo.. anh toàn về bét thôi.. - Nhỏ Xíu xụ mặt xuống, ra chiều thất vọng. Mà có ai mượn nhỏ nhắc chi tiết vậy không nhỉ? Chả hiểu sao tụi nó đứa nào đứa nấy ốm tong ốm teo, nhỏ con thế kia mà lại khỏe như voi ấy! Phải chăng được ăn linh đơn thảo dược ngàn năm? Hay do hàng ngày, ngoài việc học, còn phải phụ giúp ba mẹ chuyện đồng áng, gánh nước, chăn trâu, cắt cỏ.. nên mới được thế?

    - Thua rồi, thì chịu phạt đi chớ! - Thằng Cò hùa theo.

    Bo không nói không rằng, lầm lầm lì lì, đi đến trước mặt Còi, rồi quay lưng khom người xuống.

    - Nhưng.. mày bị té rồi.. chắc đau lắm.. hay thôi đi! - Còi lưỡng lự khi nhìn bộ dạng thảm hại của cậu. Sự tử tế của nó càng khiến cậu thêm sôi máu.. với chính mình.

    - Đàn ông nói được làm được. Tao thua thì tao chịu! Leo lên đi, nhanh! - Bo gắt gỏng để giữ chút thể diện còn sót lại. Nhưng đến khi thằng Còi được sự thúc đẩy của đồng bọn, kể cả nhỏ Xíu nữa, chịu leo lên lưng cậu, thì ôi thôi, cậu mới thấy hối hận vì câu nói hùng hồn của mình. Toàn thân cậu rệu rã, kiệt sức!

    "Bo, con đừng suốt ngày ôm điện thoại, máy tính chơi Game mãi như thế! Ra ngoài vận động, hít thở không khí đi con. Tập thể dục với Mẹ nè! Cứ ru rú trong nhà, vừa sinh bệnh vừa yếu đuối hơn người ta cho xem!" - Lúc khập khiễng, khó nhọc lê từng bước một cõng thằng Còi về nhà, văng vẳng bên tai Bo là lời Mẹ hay cằn nhằn. Khi ấy, cậu cho là phiền phức, nhưng bây giờ đó như một lời tiên tri linh nghiệm lên cậu.

    Quá nhục nhã! Nếu không bỏ ngoài tai những lời mẹ nói, thì có lẽ giờ người được cõng là cậu rồi.

    4.

    - "Dít me"... "Đồ cho"... "Du ma".. - Bo giật bắn mình vì đang tập trung vào cuộc chiến khốc liệt trong Game, thì nghe có ai đó đọc to những từ không dấu hiện trên màn hình. Quay sang thì đó là nhỏ Xíu.

    - Em không nên đọc mấy từ này? Bo nhanh tay bịt miệng nhỏ ngăn chặn, trước khi nhỏ đi quá xa.

    - Sao lại không được ạ? - Xíu nhíu mày thắc mắc.

    - Đó là những từ không tốt! - Bo khẳng định.

    - Nếu không tốt sao người ta viết? Ý, đó đó mấy anh kia còn nói nữa kìa. Hình như em đọc không đúng rồi. Để đọc lại..

    - ĐỪNG! - Bo súyt quát vào mặt Xíu, cậu chết khổ với kiểu hỏi cắc cớ của nhỏ - Em không nghe lời sao? Xíu là cô bé ngoan nên không được quyền nói như vậy! - Cậu thoáng thấy bóng dáng mình trong nhỏ vào mỗi lần ương bướng với Mẹ. Giờ mới cảm nhận rõ rệt sự bực tức của Mẹ lúc ấy. Đúng là cậu đã khiến Mẹ buồn nhiều rồi.

    - Thế anh Bo có nói giống vậy không? - Nhỏ vẫn lanh lảnh không ngớt.

    - Đương nhiên là không rồi! - Đây là lời hứa với lòng chân thành nhất của Bo. Quả thật rất khó chịu, khi nghe những người thân yêu của mình thốt ra mấy từ đó. Thảo nào, Mẹ luôn cấm đoán cậu là như thế. Cậu cũng sẽ không để sự ngây thơ của nhỏ Xíu bị vấy bẩn - Chịu chưa? Giờ ngồi yên để anh tập trung được chưa? - Xíu gật gù, cười bẽn lẽn.

    Sở dĩ cả nhóm đang ở tiệm Game là do tụi thằng Chuột ra chợ thị xã để bán mấy con chuột đồng bẫy được, rồi không biết sao lại bị mấy anh trên đấy lừa hết tiền vào cá cược chơi Game. Tụi nó cầu cứu thằng Còi, người chẳng biết gì về Game. Thế là cơ hội cho Bo thể hiện tài năng đã đến.

    Nhưng chỉ mình cậu thì không thắng nổi mấy anh ấy, đã thế còn bị nhỏ Xíu làm phiền nãy giờ. Đang thế bí thì bỗng đâu có một đồng đội cứng cựa nhảy vào giúp sức. Cuối cùng cũng giành chiến thắng, lấy lại được tiền cho tụi thằng Chuột.

    - Ranh con, tụi bây khá lắm. Lần sau thì không may mắn như vậy đâu! - Mấy anh ấy không mấy thiện cảm với nhóm của Bo, cứ dùng ngón tay sỉ mặt từng đứa một, mặt hầm hầm rất đáng sợ. Xíu nấp hoàn toàn sau lưng Bo - Khốn..

    - Này mấy anh bạn, nói chuyện với con nít thì nên lựa lời một chút! - Một anh khác nữa ra bảo vệ nhóm Bo, mấy anh đó mới chịu bỏ đi.

    - Cảm ơn anh đã giúp em chiến thắng - Bo nhanh nhảu mở lời, vì nhận ra người đồng đội cứng cựa ban nảy.

    - Chuyện nhỏ, chúng ta là đồng hương mà! Anh tên Điều. Rất vui được quen các em - Anh ấy bắt tay từng đứa một, rất thân thiện.

    - Không có anh chắc em không thắng nổi mấy anh Game Thủ đó - Bo ra chiều ngưỡng mộ.

    - Hahaha, Game Thủ sao? Họ chỉ là những người Nghiện Game bất hảo thôi. Không thể xem là Game Thủ được.

    - Thế sao mới là Game Thủ ạ? - Bo tò mò trước sự phủ nhận của anh Điều.

    - Nhóc nhớ nick của anh trong Game là gì không?

    - Dạ, "Chơi Game Là Phải Biết Điều".

    - Chính xác, vì không phải người chơi Game nào cũng văng tục, chửi bậy, nói năng thô lỗ vô văn hóa đâu. Những người như vậy chỉ là đang lợi dụng môi trường trong Game để ẩn mình làm điều xấu, và xem đó như là một thú mua vui cho riêng họ mà thôi. Chứ còn người chơi Game chân chính thì họ sẽ biết tôn trọng Game, và tôn trọng luôn những người cùng chơi với mình. Ngoài ra, để trở thành một Game Thủ chuyên nghiệp thì em không chỉ phải rèn luyện về kỹ năng chơi Game, mà còn phải rèn luyện về kiến thức, về văn hóa và cả đạo đức nữa Bé con ạ. Anh thấy em rất có tố chất đó. Cố gắng học thật tốt, rồi thi vào trường mà anh đang theo học, để trở thành Game Thủ. Không biết chừng anh em mình sẽ trở thành đồng đội của nhau.

    - Có trường đào tạo Game Thủ luôn hỡi anh? - Mắt Bo sáng rực trước câu nói của anh Điều.

    - Có chứ! Đào tạo rất bài bản luôn. Nhưng khó thi vào lắm đó nha! - Điều nháy mắt trêu chọc Bo.

    - Khó mấy em cũng làm được. Anh cứ đợi mà coi! - Bo nói chắc nịch, vì cậu không muốn bị coi thường trước mặt em Xíu của cậu.

    - Bản lĩnh lắm! - Anh Điều cười ha hả rồi giơ ngón tay cái hướng lên trước mặt Bo - Anh sẽ đợi nhóc! Còn giờ về thôi, tối rồi!

    "Con nghĩ những Game Thủ mà con mơ ước trở thành, họ đơn giản chỉ biết chơi game như con thôi sao? Họ cũng phải học tập, trau dồi kiến thức, khổ luyện trăm bề đó con ạ. Và quan trọng hơn là họ còn phải học cả cách sống, nhân nghĩa và đạo đức nữa!" - Dưới ánh chiều tà tuyệt đẹp, Bo bất giác nghĩ đến Mẹ.

    Xem ra, cậu đã trách lầm Mẹ rồi. Mỗi khi gặp chuyện ở nơi này, cậu ngày một nhận ra những lời mẹ bảo ban cậu luôn rất hữu ích. Kể cả việc đưa cậu về đây cũng là muốn tốt cho cậu. Không phải mẹ đang cấm đoán hay ngăn cản ước mơ của cậu, mà là mẹ đang hướng dẫn và chắp cánh cho cậu thực hiện được ước mơ của mình một cách đúng đắn nhất.

    Thế giới trong Game và cả thế giới bên ngoài, cậu đều chưa biết được gì cả. Vậy mà cứ ngỡ mình biết nhiều lắm. Rồi tự cho mình đã lớn, có quyền làm những điều tự cho là đúng, không cần đến sự dạy bảo, hay hướng dẫn của những người thân thương.

    "Mẹ ơi, con nhớ Mẹ quá! Ước gì Mẹ ở đây lúc này"

    Khi Bo thả hồn mình vào những suy nghĩ, thì có một ánh mắt trìu mến len lén nhìn cậu. Mãi đến khi nhỏ Xíu, nắm chặt bàn tay cậu, e thẹn khẽ nói: "Hôm nay anh Bo oai thật! Đây mới chính là anh Bo của em!", thì mặt cậu đỏ bừng hết cả lên. Tự hứa với lòng sẽ không để Mẹ, và nhỏ Xíu phải thất vọng về cậu.

    * * *

    Có bao nhiêu bậc phụ huynh để ý đến những điều nhỏ nhặt diễn ra xung quanh con cái, để kịp thời bảo ban hướng dẫn như Ngọc? Có bao nhiêu đứa trẻ đủ ý thức để kịp nhìn nhận lại bản thân mình trước lời chỉ dạy của người lớn như Bo? Bao giờ cũng thế, chuyện con nít tưởng chừng nhỏ nhưng không hề nhỏ.

    [​IMG]

    - The End -

    P/s: Chúc các bạn nhỏ ngày Quốc Tế Thiếu Nhi 01/06/2020 vui vẻ, hạnh phúc bên những người thân yêu. Và luôn là những "Thiên thần" trong mắt người lớn nhé!


    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Nhật Thiên Thanh
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2021
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...