Bạn có biết chuyện gì không? Tất nhiên là không vì tôi chưa kể mà! Hehe (giỡn xíu đừng căng nha) Chuyện là.. Tối qua, trong khung cảnh đêm khuya thanh vắng, bụng tôi đập liên hồi như cái trống trường. Bởi vì, tôi đang.. ĐÓI! Thế nên, tôi lục đục lên youtube để tìm những video hướng dẫn nấu ăn vừa nhanh lại vừa dễ làm. May mắn hết sức, tôi đã phát hiện được một cô dễ thương hướng dẫn tận tình cách làm món PIZZA MÌ GÓI.. [Đến đoạn hấp dẫn rồi đây! Bây giờ các bạn có muốn biết cách làm món này không? Hihi và dĩ nhiên tôi sẽ.. không chỉ cho các bạn cách làm món này rồi. Bởi lẽ, tôi không phải blogger hướng dẫn nấu ăn. Và thật tuyệt vời! Nếu được tặng 5 sao cho những đầu bếp xịn xò khắp năm châu bốn bể thì tôi xin được phép nhận -5 sao (âm năm sao). Lý do? Tôi sẽ nói chi tiết hơn ở đoạn sau nha.] * * *Tôi hì hục vào bếp. Sau gần 1 tiếng đồng hồ, món PIZZA MÌ GÓI "hấp dẫn nhất hành tinh" đã được trưng lên mặt dĩa. Sau khi đã nhìn nhắm kĩ càng món ăn tuyệt cú mèo tôi hướng ánh mắt đầy yêu thương và trìu mến đến anh ấy. Đừng hiểu nhầm nha! Chết tui! Anh ấy là ông anh của tôi! Tôi hỏi ổng: "Anh có ăn không?" Ảnh lắc đầu. Tôi hỏi lại: "Anh không ăn thiệt à! Này là PIZZA MÌ GÓI, ngon lắm lắm lắm! Anh lại lắc đầu nhiệt tình. Vậy thôi, tôi ăn một mình! Vừa ăn tôi vừa cười tủm tỉm. Từng miếng, từng miếng mì giòn tan trong miệng, cắn đến đâu là nước túa ra đến đấy. * * * Hơi, thật bất lực! Bạn biết không? Trong lúc xem qua xem lại nhiều video dạy nấu ăn mà quên ghi giấy công thức thì tôi đã lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia. Có nghĩa là tôi đã thêm vài muỗng nước lọc vào món ăn chiên khô của mình bất chấp PIZZA MÌ GÓI kêu gào thảm thiết:" Tôi không cần! " Hậu quả là.. Sáng hôm nay, quý ngài" Tào Tháo "đã rượt tôi không trượt phát nào! PIZZA MÌ GÓI Có thể nó chưa ngon! Có thể nó chưa hoàn hảo! Nhưng chí ít nó đã là món được bày lên dĩa. Hơn thế nữa, lần sau nếu tôi có nấu lại thì cũng sẽ không đổ thêm nước vào nữa. Vậy là hoàn hảo rồi! Còn nếu tôi không nấu thì sao? Tôi sẽ chẳng bao giờ thấy mình dở! Chẳng thấy có thêm nhiều thứ mình vẫn phải tự học để tự lo cho chính mình. Người thân sẽ không thể ở bên cạnh để yêu thương, che chở hay chăm sóc tôi mỗi ngày. Anh trai tôi cũng vậy! Mọi sự bám níu vào người khác chỉ làm cho bản thân dễ tự mãn và ngày càng yếu đuối. Tôi thường hay nghe một số bạn hô hào: - Con muốn tự lập! Con muốn được là chính mình! - Cha mẹ đừng quản con nữa, con lớn rồi! - Sao mẹ chăm con hoài vậy, con có phải con nít đâu! * * * Với tôi, mọi lời nói, càng đao to búa lớn về hình thức thì nội dung càng sáo rỗng. Sự tự lập không đến từ một lời tuyên bố mà nó phải nằm ở vô số những hành động để chứng minh:" Bạn! Tự lo được cho chính mình!" Dĩ nhiên, bạn phải chuẩn bị từ những hành vi nhỏ nhất để tạo thành thói quen cho chính bạn và sự thay đổi trong cách nhìn của người khác. Trong ánh nhìn kì lạ của anh trai về cái cách mà tôi gắng tập nấu ăn có lẽ ổng đang nghĩ rằng tôi muốn nấu ăn cho hợp khẩu vị của riêng mình. Nhưng mà.. Ổng đâu có biết tôi đang từ từ thay đổi suy nghĩ của ảnh về tôi đấy! Haha. Ghê chưa? Dĩ nhiên là ảnh cũng sẽ không thể nào đọc được bài viết này! Suỵt! Đừng nói với ảnh nha! Tự lập! Bạn cũng thử đi!
Giữa những lúc đau thương.. Cái mà ta cần đến nhất là gì? Sự cảm thông.. Sự sẻ chia.. hay.. Sự đồng cảm? Với tôi.. Đó là SỰ TỰ THÂN! Bắt nguồn từ sức mạnh nội tại.. Có những lúc Đầu óc vô cùng trống rỗng, mông lung. Có những lúc Mọi suy nghĩ dù nông hay sâu đều dễ dẫn đến con đường cùng. Chính chúng ta.. Cũng không biết nên làm gì tiếp theo để bản thân bớt tệ hại. Ta chọn.. Nghe một bản nhạc? Hay Xem một bộ phim? * * * Giờ đây tất cả đều nhàm chán! Bởi lẽ.. Cái mà chúng ta thật sự cần là SỰ MỚI MẺ! 1. Mới ở thể xác. 2. Mới ở tâm hồn. Tập.. Đón ánh nắng ban mai; Nói.. Say hi.. với tất cả những người yêu dấu; Lấy hết dũng khí để quyết đấu thói quen chưa tốt; Rèn luyện những hành vi tốt để bản thân phát triển toàn diện; Khai thác sức mạnh từ những sở trường, điểm mạnh của mình; Khát khao và hành động với lý tưởng của cuộc đời; Đọc và học hỏi không ngừng để tăng cường trí khôn và phát triển trí tuệ. Không có một sự thành công nào là giản đơn.. Tranh thủ từng khoảnh khắc để cống hiến và xây dựng nên cuộc đời của chính mình là cách nhanh nhất.. Để thành công trở nên đơn giản! Điều chỉnh trạng thái lờ đờ.. Cảm hứng không tự nhiên mà có.. Mà nó nằm ở trong tay ta! Hành động!
Mỗi ngày có 24h đồng hồ! Một câu hỏi được đặt ra là bạn đã bao nhiêu lần NỔI QUẠO? Thưa các bạn! Tôi không cho rằng mình là một người nóng tính.. Ít nhất là đã được đông đảo anh chị em bạn dì kiểm chứng! Hàng thật giá thật! Thế nhưng, tôi lại là một người cực kì dễ bị ảnh hưởng bởi những lời nói của người khác, đặc biệt là cảm xúc.. À! Không phải xúc động đậy đâu mà là những lời nói làm cho bản thân bốc hỏa. Cuối cùng.. Chỉ muốn tuôn ra những lời nói khét lẹt để trả đũa ngay và lập tức. May mắn cho tôi! Vào những lúc ấy tôi kịp dừng lại và.. chợt thấy thương chính mình! Bởi vì.. Người khác nói khó nghe - tôi bực mình.. Người khác nói thô tục - tôi cũng bực mình.. Người khác nói xấu người khác cho tôi nghe - tôi lại vô cùng vô cùng bực mình.. Để ý.. Những sự khó chịu, bực dọc ấy toàn chính bản thân tôi tự biên tự diễn và tự tạo nỗi khổ đau cho chính mình. Rõ ràng.. Tôi rất để tâm đến lời người khác nói! Tôi sợ mình bị tổn thương! Tôi bám víu vào sự trách móc cái sai, cái xấu của người khác! Do đó.. Tôi muốn tấn công lại người đã tấn công mình! Rất may.. Tôi đã không làm vậy! Thật đấy.. Cục tức là trạng thái mà bạn ôm hết những sự tiêu cực vào trong trái tim bé nhỏ của mình; Những lời nói của họ vẫn còn đâu đó lẫn quẩn trong đầu của bạn.. Thế nhưng, sự thật thì đâu phải vậy! Lời nói đã qua.. hoàn cảnh đã đổi thay.. người mà bạn ghét giờ đây cũng đã khác.. Mọi sự bám víu vào ký ức đã rỉ sét chỉ làm cho bạn cảm thấy yếu mềm, xấu xa, mỏng manh và dễ vỡ. Đừng làm tổn thương chính mình! Vậy, lỗi tại ai? Người ấy sai hay tôi sai? Không! Chúng tôi đều sai! Thấy lỗi của người khác không phải để trách họ, ghét họ hay hận họ mà chỉ đơn giản là để tự nhắc nhở, tự nhìn nhận lại chính mình. Bản thân mình liệu đã đủ sự nhận thức để biết rõ mình nên nghĩ gì, nói gì và làm gì cho đúng đắn và tạo ra thật nhiều giá trị. 24h! Quá dài để ta tự ôm niềm hận. Nhưng.. Quá ngắn để cống hiến cho cuộc đời tươi đẹp của bản thân. Mỗi người đều có thể tạo ra lợi ích cho một tập thể! Một tập thể có thể tạo ra lợi ích cho một cộng đồng! Một cộng đồng có thể tạo ra lợi ích cho cả nhân loại! Vậy thì, tôi cũng sẽ quý trọng từng phút giây ý nghĩa của cuộc đời! Không hành động lầm lỡ rồi mới biết đã lỡ lầm!