Truyện Ngắn Chuyện Chưa Kể Lúc Nửa Đêm - Sky Z

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi sky z, 22 Tháng chín 2021.

  1. sky z

    Bài viết:
    41
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng chín 2021
  2. sky z

    Bài viết:
    41
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng chuông vang lên giữa không gian yên lặng, cậu bé đóng bút lại, với tay lấy chiếc đồng hồ rồi ấn nút tắt báo thức. Đã chín rưỡi tối, giờ tâm linh của cậu bé. Cậu không học nữa, cầm theo chiếc điện thoại của mình, cậu lên nhà trên đi ngủ.

    Mẹ cậu đã buông màn sẵn cho cậu từ bao giờ. Cậu leo lên giường, cuộn mình trong chiếc chăn bông ấm áp. Mùa đông năm nay lạnh quá! Dù là giữa buổi trưa đi nữa chân tay cậu lúc nào cũng cảm thấy lạnh cóng. Chỉ có lúc này, khi đã yên vị trên giường trong chiếc chăn bông, cậu mới cảm nhận được sự ấm áp giữa mùa lạnh giá.

    Cậu mở điện thoại lên, bật youtube kiếm tìm một video nào đó xem trước khi ngủ. Biết xem gì đây? Hầu hết video xuất hiện cậu đều đã xem qua. Tối nay, cậu muốn xem một cái gì đó mới hơn. "Chà! Có lẽ đêm nay ta nên nghe chuyện ma thì hay hơn." Cậu thầm nghĩ. Chọn từ khóa "Nguyễn Ngọc Ngạn", cậu tìm kiếm các câu chuyện của tác giả, xem đi xem lại nhiều lần, rồi quyết định dừng lại ở từ khóa: "Đêm trong căn nhà hoang".

    Cậu cắm tai nghe, rồi bắt đầu thưởng thức câu chuyện. Giọng đọc cả người dẫn chuyện bắt đầu vang nên. Đó là giọng một người đàn ông, cũng là tác giả của câu chuyện này. Một giọng đọc trầm ấm, có chút khàn và đầy ma mị làm cậu cảm thấy có chút kích thích nhẹ.

    Truyện mà cậu đang nghe là một câu chuyện ma, và người kể chuyện cũng đang kể đúng theo chủ đề ấy. Thế nhưng, hơn mười năm phút trôi qua rồi mà cậu vẫn chưa thấy được hình ảnh nào gợi lên sự sợ hãi. Thay vào đó, cái giọng trầm ấm đó cộng với cái ấm từ chăn như đang ru cậu ngủ. Cậu cố gắng mở mắt, để có thể lắng nghe cho kỳ hết truyện. Cậu nghe thêm được một đoạn nữa, chẳng biết là bao nhiêu, vì lúc này cậu đã chìm vào trong giấc ngủ..

    ******​

    Giật mình tỉnh giấc, cậu đưa tay sờ phía đầu giường tìm cái điện thoại. Mở điện thoại lên, cậu nhận ra lúc này đã hơn mười một giờ tối. Lạ thật, bình thường giờ này mẹ cậu đã tắt đèn cho cả nhà đi ngủ rồi, sao hôm nay đèn còn sáng. Cậu lên tiếng gọi cha mẹ, nhưng không có ai trả lời. Cậu dụi dụi hai con mắt cho tỉnh táo, khoác chiếc áo khoác da lên người rồi đi sang phòng cha mẹ. Đến trước cửa phòng, cậu lên tiếng gọi hai ba lần nữa vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Cậu lấy tay gõ nhẹ lên cửa phòng, thầm mong bố hoặc mẹ ở bên trong sẽ biết cậu đang gọi họ. Cánh cửa không được khóa bị cậu chạm vào từ từ mở ra, bên trong phòng tối om như mực. Cậu dò dẫm đi tới chỗ công tắc bật đèn, cả phòng bỗng chốc sáng rực lên. Cha mẹ cậu không có ở đó.

    "Họ đi đâu giờ này nhỉ?"

    Chưa bao giờ họ để cậu một mình ở nhà vào buổi tối như vậy cả. Cậu là con một trong nhà nên cha mẹ cậu luôn quan tâm chăm sóc cậu tận tình. Buổi tối khi có việc phải đi ra ngoài thì mẹ hay bố sẽ ở nhà với cậu hoặc như buộc phải đi cả hai người thì họ sẽ dắt cậu theo. Họ lo rằng ở nhà một mình không có ai bên cạnh cậu sẽ sợ hãi, bởi cậu mới mười một tuổi.

    Lúc này cậu đang sợ thật. Cái lạnh mùa đông bủa vây lấy cậu khiến cậu run lên bần bật. Cậu toan quay lại giường thì đột nhiên phía cửa sổ kêu lên tiếng "kẹt.. kẹt.." làm cậu giật mình. Cậu xoay người lại nhìn, thì ra cơn gió đêm làm đong đưa cánh cửa sổ cũ. "Phù" - cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi chầm chậm tiến đến chỗ cửa sổ khép nó lại. Gió ngoài trời sao ngày một lớn, khiến cánh cửa sổ trở lên nặng nề hơn. Cậu không sao kéo nó vào được, mặt cậu lạnh buốt vì gió tạt vào, dù vậy, cậu vẫn có gồng mình khép cho được cánh cửa ấy. Đúng lúc đó, một con mèo đen từ trong màn đêm nhảy qua cánh cửa sổ nhảy chồm vào người cậu. Nó gào lên một tiếng lớn, rồi nhảy lên giường, dương đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cậu bé.

    Cậu kinh hãi lùi lại phía sau. Hai chân lảo đảo không kiểm soát được vấp vào nhau làm cậu ngã xuống nền nhà. Cậu không dám nhìn vào con mèo đen ấy. Cậu muốn đứng dậy chạy đi, nhưng đôi chân không còn nghe lời cậu nữa. Cậu không cam chịu, hai tay chống xuống nền nhà, dùng hết sức lực kéo cơ thể bò đi, hướng về phía phòng cha mẹ. Vừa bò, cậu vừa gào lên thảm thiết:

    "Mẹ ơi.. mẹ ơi.."

    Khoảng cách từ cái cửa sổ đến phòng cha mẹ cậu bỗng dưng xa đến thế. Cậu bò mãi, bò mãi vẫn chưa đến được cửa phòng. Sức đã kiệt, cậu không nhấc nổi thân mình lên được nữa. Toàn thân cậu run run, mồ hôi ướt nhẹp bám trên tóc cậu, rồi lăn dài hai bên thái dương.

    Cậu không bò được nữa, cũng chẳng có ai đến giúp cậu đuổi con mèo xạ lạ kia đi. Cậu cố gắng lấy chút cam đảm, quay đầu nhìn về phía chiếc giường thân thuộc. Con mèo đen không còn trên đó nữa. Cậu đưa mắt nhìn bốn xung quanh ngôi nhà vẫn chẳng thấy bóng dáng con mèo đâu. Có thể nó đã chạy đi nơi khác, hoặc đó chỉ là tưởng tượng của cậu ban nãy, khi mà đầu óc mụ đi vì gió lạnh buổi đêm, cậu nghĩ vậy.

    Cơ thể cậu bỗng nhẹ hẳn, như vừa được giải thoát khỏi sự sợ hãi nhưng vẫn còn run lên cầm cập. Cậu chạy thật nhanh lên giường chùm kín chăn lại. Thỉnh thoảng mới hé ra một chút đủ để mắt cậu có thể nhìn được xung quanh. Mọi thứ lúc này im ắng quá, chỉ có tiếng kim đồng hồ vang lên đều đặn, cộng với tiếng gió rít nhẹ từng cơn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng chín 2021
  3. sky z

    Bài viết:
    41
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu nhớ về một câu chuyện ma cậu đã từng đọc, trong câu chuyện đó, vào lúc mười hai giờ đêm con ma xuất hiện. Nó dọa nữ chính suốt cả đêm, cuối cùng cắt cổ nữ chính và hút sạch máu. Càng nghĩ đến cậu càng thấy sợ.

    Cứ ở trong chăn suy nghĩ như vậy không phải cách hay, cậu quyết định phải chạy sang nhà bác gần đó. Dù sao lúc này, có người ở bên cạnh sẽ khiến cậu yên tâm hơn.

    Cậu từ từ dậy đi ra khỏi giường, dáo dác nhìn xung quanh. Không có gì bất thường cả. Cậu lấy chiếc đèn pin nhỏ phía trên nóc tủ, bật nó lên rồi rọi ra ngoài kiểm tra. Đèn vẫn hoạt động tốt. Cậu yên chí cùng chiếc đèn pin bước ra ngoài.

    Ngoài trời tối đen như mực, chỉ còn chút ánh sáng lập lòe hắt ra từ bóng đèn ngoài ngõ của vài nhà đằng xa xa, không đủ thắp sáng đường đi. Cậu rọi đèn pin dọc theo con đường trải bê tông hướng tới phía nhà bác. Từ nhà cậu đến đó không xa lắm, chừng vài phút đi bộ, cậu vẫn thường hay chạy qua nhà bác chơi. Con đường nằm bên cạnh ao nhà cậu, phía cuối ao có một bụi tre lâu năm cằn cỗi, nhiều cây đã nỏ từ lâu mà chẳng thấy ai đến chặt đi. Nghe nói, ngày trước ở đây có người tự tử. Đó là một cô gái, cô còn trẻ và rất xinh đẹp. Gia đình cô muốn ép cô lấy một tên phú hộ đã già, hơn cô gần hai giáp tuổi. Cô không muốn nhưng không thể cãi lại cha mẹ nên suy sụp rồi treo cổ ở đây.

    Mấy đứa trẻ quanh xóm vẫn hay dọa nhau về câu chuyện này. Chúng nói rằng đêm đêm có một cái bóng trắng bay qua bay lại quanh bụi tre đó. Có đứa còn khẳng định đã tận mắt nhìn thấy, bị dọa cho sợ tím mặt không dám đến gần nữa.

    Cậu thoạt nhiên chẳng tin mấy lời chúng nói. Từ trước đến giờ, cậu cho rằng ma quỷ không hề tồn tại. Ma quỷ chỉ là thứ mà người lới bịa ra để trẻ con như cậu không đi ra đường vào buổi tối, Để tránh những sự cố không may khi mà tầm nhìn bị hạn chế. Biết là vậy, nhưng trong lòng cậu có chút thấp thỏm. Cậu bước từng bước chầm chậm, không ngừng soi đèn ra xung quanh.

    "Chẳng có gì lạ cả, mình chỉ sợ không đâu."

    Cậu thầm nghĩ, bước chân cũng dần mạnh bạo hơn.

    Đến gần bụi tre, bỗng có cơn gió thổi tới làm cành lá bay phát ra những tiếng xào xạc khiến cậu thấy lạnh sau cổ. Cậu đưa tay lên ôm lấy cổ, mắt cố gắng hướng về phía nhà bác. Nãy giờ cậu vẫn tránh nhìn bụi tre, bởi trong đầu cậu khi này vẫn đang nhớ về câu chuyện cô gái treo cổ. Cậu sợ rằng sẽ nhìn thấy cái mà cậu không muốn thấy nhất lúc này.

    Nhưng sự tò mò khiến cậu không làm chủ được bản thân. Cậu từ từ soi đèn về phía bụi tre ấy, chầm chậm, mắt chăm chú hướng theo phía ánh đèn. Vẫn là bụi tre mà cậu vẫn nhìn thấy hằng ngày, với những cây tre to, dài vươn xa, ngả một phần xuống ao nhà cậu. Đưa tay đặt lên lồng ngực, cậu thở phào nhẽ nhõm, chẳng có gì lạ cả, chỉ là bản thân cậu tưởng tượng rồi tự nạt chính mình.

    Cậu giơ đèn về phía nhà bác, rồi soi lại hướng bụi tre lần cuối. Cậu giật mình choáng váng đến điêng người. Ở đằng xa xa, trên cây tre rủ xuống cong nhất, ban nãy còn chẳng có cái gì, giờ xuất hiện một cô mặc chiếc váy trắng đang treo ngược mình trên đó. Mái tóc cô đen dài, xõa ra gần chạm mặt nước. Hai dòng nước mắt đỏ ngầu chảy ngược lên thẫm đẫm mái tóc dài rồi rơi từng giọt xuống ao. Cô giương đôi mắt đang mở to nhìn thẳng về hướng cậu.

    Cậu bé quá kinh hãi trước cảnh tượng đang hiện ra trước mắt. Cậu muốn thét lên, mà cổ họng cứng đờ không thốt ra được, mắt vẫn đang hướng về phía cô gái đó.. toàn thân cậu run rẩy, làm rớt cả cái đèn đang cầm trên tay. Kỳ lạ thay, khi ánh sáng từ cây đèn chuyển đi nơi khác lúc rơi xuống thì hình ảnh cô gái cũng biến mất. Cậu vội cúi xuống chụp lấy cái đèn soi lại. Chẳng có gì cả. Cậu nắm chặt cây đèn bằng hai tay rọi về mọi phía, hét lên:

    "Ai? Ai đang ở đó vậy, ra đây đi đừng dọa tôi"

    Vừa hét cậu vừa sụt sùi trong nước mắt. Lòng thầm mong một người nào đó bước ra nói với cậu rằng đó chỉ là một trò đùa.

    Xung quanh cậu là một sự lặng thinh đến rợn người. Chiếc đèn pin chỏ chớp chớp vài ánh sáng cuối cùng rồi vụt tắt. Có lẽ khi nãy bị rơi nên chiếc đèn bị hỏng. Cậu cầm chiến đèn vỗ vào lòng bàn tay kia mấy cái, nó vẫn chưa sáng lại. Cậu làm như thế một lần nữa một cách mạnh hơn, đến nỗi tay cậu đau điếng, nhưng chẳng ăn thua. Nguồn sáng duy nhất giúp cậu bớt sợ hãi lúc này đã mất. Cậu toan chạy thật nhanh qua chỗ này, chỉ vài bước chân nữa là đến nhà bác cậu rồi. Vừa nhấc chân lên đi được bước đầu tiên, cậu đã thấy phía đằng trước, một bóng người phía trước xuất hiên.

    Cái bóng người đó tiến đến rất nhanh, không giống đi mà như đang bay hơn vậy, chỉ một thoáng đã tiến tới trước mặt cậu bé. Cái bóng đó chính là cô gái ban nãy treo mình trên cây tre..
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng chín 2021
  4. sky z

    Bài viết:
    41
    Chương cuối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khuôn mặt cô chẳng mấy chốc đã dừng lại ngay sát mặt cậu bé, nó trắng bệnh, nhợt nhạt, đầy quỷ dị. Vài giọt nước chảy từ mái tóc xuống vẫn còn lăn nhẹ trên khuôn mặt cô. Ở khóe mắt, dù trời tối thui, cậu bé vẫn cảm nhận được hai hàng lệ đỏ đang trực trào ra.

    Mái tóc cô cùng chiếc váy trắng đều ướt đẫm, nhỏ từng giọt từng giọt nước xuống mặt đường,

    Giây phút này cậu không cử động nổi nữa, có cái gì đó khiến cơ thể cậu như cứng đờ lại và đôi mắt đầy sợ hãi vẫn đang nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy. Tim cậu bắt đầu đập dồn dập, ngày càng nhanh hơn cùng với đó là hơi thở mỗi lúc một nhanh hơn.

    Đột nhiên, cậu cảm nhận thấy có cái gì đó đang chạm vào má cậu. Nó chạm nhẹ nhàng, dịu dàng và êm ái nhưng.. lạnh! Thực sự rất lạnh!

    Cậu bé run rẩy hướng đôi mắt của mình xuống phía dưới thì mới biết thì ra cô gái đang đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt cậu.. cậu cố gắng né cái đầu sang một bên mà mãi không thể được. Bàn tay ấy đã ôm trọn một bên má của cậu rồi. Cái lạnh từ bàn tay người con gái kia bắt đầu lan truyền ra khắp khuôn mắt, len lỏi đến từng tế bào, Làm cậu lạnh hết cả sống lưng.

    Tâm trí cậu lúc này vô cùng hô cùng hỗn loạn. Cậu muốn gào lên hai tiếng "mẹ ơi" mà đôi môi cứ run bần bật chẳng dám nói ra. Hai chân cậu sắp không đứng vững nữa r, nó cũng run quá! Có một thứ chất lỏng ấm nóng từ đâu chảy ra làm ướt hết chiếc quần lem cậu đang mặc. Thôi xong, cậu tè rầm r.

    Gió bỗng từ đâu thổi lên một cơn giông nhỏ làm tay cậu lạnh buốt, cứng đờ. Chiếc đèn pin - thứ duy nhất lúc này cho cậu cảm giác an toàn - nãy giờ cậu vẫn nắm chặt trên tay mà lúc này sao thấy nó nặng nề quá. Cậu có nhấc nó nên để soi thẳng vào kẻ đang đứng trước mắt mình kia mà mãi chẳng được. Càng cố gắng nắm chặt, nó lại càng lỏng nẻo, rồi từ từ rơi ra khỏi bàn tay cậu.

    "Cốp"

    Chiếc đèn pin rơi xuống đất làm cậu bé giật mình kinh hãi. Khung cảnh trước mắt cậu hoàn toàn biết mất cùng với tiếng va đập của chiếc đèn pin xuống mặt đường, chỉ còn lại con đường tối thui dẫn tới nhà người bác ruột. Cậu khẽ giật mình lùi lại phía sau một bước rồi đưa đôi mắt vẫn chưa hết kinh sợ nhìn một lượt xung quanh.

    Cô gái một lần nữa biến mất, chỉ còn lại vũng nước nơi cô vừa ở đó. Cậu gặp ma thật rồi. Không phải một người nào đó đang chêu chọc cậu mà là một con ma, thứ mà lũ trẻ vẫn hay nhắc tới.

    Cậu vội cúi xuống với lấy chiếc đèn pin, nhẩm bụng phải chạy thật nhanh cho qua cái chỗ đáng sợ này. Có tiếng nấc của cậu cất lên trong màn đêm lạnh lẽo.

    "Mẹ, mẹ ơi! Cứu con.."

    Nhắm thẳng hướng nhà người bác ruột, cậu lấy hết sức chạy thật nhanh, thật nhanh. Cậu tự an ủi mình, rằng qua được chỗ này rồi là ổn thôi, có người lớn bên cạnh cậu sẽ không còn sợ nữa, có người lớn bên cạnh con ma đó sẽ không dám dọa cậu nữa.

    Nhưng chưa được mấy bước, cậu nghe thấy một âm thanh quỷ dị cất lên phía đằng sau.

    "Ta ở đây.. ta ở đây.. hahahahaha"

    Cậu bé đang chạy mà vô thức quay lại khi nghe được âm thanh đó, chẳng hiểu tại sao nữa. Chẳng có gì, vẫn chỉ là một màn đêm trống rỗng. Vậy mà khi vừa nhìn về phía trước, cái đang chờ đợi cậu mới thực sự khủng khiếp.

    Cô gái đã đứng đó chặn đường cậu từ lúc nào. Vẫn mái tóc ấy, vẫn chiếc váy ấy nhưng khuôn mặt giờ đã biến đổi. Chiếc miệng nhỏ nhắn khi nãy giờ kéo dài tới mang tai, nở một nụ cười hiểu ác, khoe bộ răng sắc nhọn xếp đều như lưỡi cưa. Đôi mắt trở lên trắng rã, không còn một chút dáng vẻ của con người. Hai bàn tay khi nãy còn bình thường giờ đã mọc ra những chiếc móng dài sắc nhọn tựa như những thanh kiếm nhỏ gắn trên tay vậy. Cô chỉ tay về hướng cậu bé rồi làm động tác như đang gọi cậu lại gần.

    Bị hình ảnh ấy dọa đến đứng tim, cậu bé đang cố chạy lại muốn dừng ngay lập tức. Cú phanh gấp ấy làm cậu bé ngã xõng xoài ra mặt đường. Cậu ngước mắt lên thì thấy Cô gái kia đang tiến dần về phía cậu, không ngừng phát ra tiếng cười quỷ dị.

    Cậu không dám nhìn nữa, cũng quên luôn cái đau của cú ngã vừa rồi, vội vàng đứng lên chạy theo hướng ngược lại, hướng tiến về phía nhà cậu.

    Cậu cấm đầu cắm cổ chạy, nhanh hết mức có thể. Ôi sao lúc này đường về nhà cậu cứ như kéo dài ra mãi thế. Cậu đã chạy rất lâu rất lâu mà vẫn chưa đến nhà. Tiếng cười kia vẫn cứ vang vọng, như xa như gần, lúc thì cảm giác nó phát ra thừ ngay đằng sau lưng, lúc thì như ở nơi đâu truyền lại.

    Cậu không dám quay đầu lại nhìn nữa. Cái hình ảnh vừa rồi đã là quá đủ để cậu sợ đến chết đi sống lại. Chẳng dám nhìn thêm một lần nào nữa.

    Mãi rồi cậu cũng chạy về đến trước cổng nhà. Nhưng sao thế này, cái cổng quen thuộc đã biết đâu mất, thay vào đó là một bức tường đồ sộ chắn ngăng tầm mắt cậu. Cậu điên cuồng đập tay vào bức tường đó. Sao lại thế này? Cậu tuyệt vọng đứng khóc nức nỡ.

    "Ta đến đây.. ta đến đây.."

    Cái âm thanh đó lại vang lên, càng lúc càng gần làm cậu rối loạn, càng điên cuồng đập vào bưc tường mạnh hơn. Chẳng cần phải làm gì cả, chỉ một cái âm thanh đó thôi cũng đủ làm cậu bé sợ chết khiếp r.

    Khi mà cảm tưởng như cái thứ phát ra âm thanh đó đến sát lắm r, cậu bé chợt nhận ra có một cái lỗ ở chân bức tường. Cái lỗi ấy không to lắm, nhưng có gắng cũng đủ để cậu lọt qua. Chẳng một phút chần chừ, cậu liền chui vô cái lỗ ấy. Rất nhanh nửa trên cơ thể cậu đã vào được phía trong nhà. Chỉ cần rút chân còn lại vào nữa.

    Đúng lúc ấy. Một bàn tay lạnh buốt nắm chặt lấy chân cậu. Dù cho cậu có dẫy dụa như thế nào cũng không thể thoát ra.

    "Khà.. khà.. khà.. ta bắt được rồi"

    Khi mà cái giọng nói kinh khủng kia cất lên, thì cũng là lúc một lực rất lớn từ bàn tay lạnh buốt kéo chân cậu lại. Cậu điên cuồng đạp, đạp thật mạnh để không bị thứ đó bắt đi, miệng không ngừng kêu gào thảm thiết.

    "Cứu con, cứu con.."

    * * *

    Cậu bé giật mình tỉnh giấc, rụt vội cái chân lạnh ngắt không được chiếc chăn bông che phủ vào trong. Đôi mắt mở to vẫn còn hiện rõ nét bàng hoàng. Phía bên canh mẹ cậu đang lo lắng nhìn cậu, không ngừng lấy khăn lau đi những giọt mồ hôi li ti trên chán.

    Ồ! Thì ra nãy giờ chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ chết tiệt đã xuất hiện nhiều lần trước đây. Chỉ là, cậu không biết đó đơn giản là một giấc mơ. Hay là một điềm báo về thứ gì đó mà tương lai cậu sẽ gặp phải.

    END
     
  5. Bách Tuế Miêu Bách Tuế Miêu - Bách tuế cô miên

    Bài viết:
    222
    Mình thấy là ở đoạn đầu chương 1, bạn bị lặp ý:

    "Nghe truyện ma thì hay hơn"

    "Truyện đang nghe là một câu chuyện ma và người kể chuyện cũng đang đi đúng chủ đề đó".

    Để cũng không ảnh hưởng nhiều nhưng chỉnh xíu mình nghĩ sẽ mượt hơn.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...