Có khi nào trên đường đời tấp nập Ta vô tình lặng lẽ lướt qua nhau Có khi nào trong cô đơn lặng lẽ Ta vô tình nhặt nửa mảnh tim rơi Có khi nào mình hữu duyên không nợ Nên tìm hoài mà chẳng thấy nhau chăng? Có khi nào anh yêu em tha thiết Nhưng vô tình nên chẳng biết hả em? Khi ta vô tình lướt qua nhau! Em đi, đi về phía trước, còn anh lại lùi lại phía sau. Chỉ còn là kỷ niệm, một ký ức! Khi bước qua nhau, liệu miền ký ức ấy có đủ để anh liếc nhìn trộm em dù chỉ là tích tắc. Nếu là trò chơi kéo co thì dù hai bên có kéo mạnh thế nào thì sợi dây cũng chỉ dịch chuyển về một bên nhiều hơn. Sợi dây gắn kết chúng ta dù có lớn thế nào nếu em và anh đi về hai phía, thì nó cũng đứt. Và dù đoạn đứt đấy gần về bên nào hơn, thì cả hai cũng sẽ ngã dúi về hướng đi của mình. Đơn giản tình yêu chưa bao giờ là một trò chơi! Anh lao vào những thứ không mang tên em để hi vọng mình còn cảm giác được thăng bằng, được đứng vững. Nếu anh vấp ngã, ai bên anh lúc không em? Anh phải tự đứng dậy! Anh không khóc. Một anh mạnh mẽ, quyết đoán để che giấu đi một anh yếu đuối và bất lực. Loài hoa màu hồng em thích, anh vẫn chưa tìm được. Còn vì sao em lại tự rời xa anh, không nói lời nào thì với anh vẫn là dấu chấm hỏi lớn. Anh dằn vặt mình, tìm lời đáp.. Nhiều lúc anh đã quên đi. Hôm nay bước qua em, anh lại thấy mình cần lời đáp ấy hơn lúc nào hết. Anh muốn mình sẽ thanh thản để đi qua em, và mỉm cười hạnh phúc. Thời gian trôi xoáy theo nó là dòng chảy của ký ức. Ta xa nhau, hay còn nhớ về nhau một chút thôi là cũng ấm lòng lắm rồi. Tất cả những kỷ niệm dấu yêu như vẫn còn đâu đây. Rồi khi trên chính những con phố kia chúng ta lại vô tình lướt qua nhau một lần nữa, một lần cuối? Nhớ có, buồn có, kỷ niệm xưa bất chợt quay về trong những ánh nắng trên đường. Nhớ mãi những phút giây em nắm chặt tay anh, mình cùng bước bên nhau tay trong tay, êm đềm và hạnh phúc. Nắng nhẹ nhàng nhưng vẫn in dấu đâu đó những cái lạnh đi sâu vào chính tâm can con người. Anh đã nghe trong gió heo may lạnh, bóng em dần xa khuất cuối đường. Thời gian đang thở rất khẽ, màu của lá khô in đậm vào màu của nắng, màu của lãng quên thấm đẫm vào màu tình yêu, chút tình xưa đang dần lãng quên theo chính những quá khứ một thời ai đã từng nâng niu và tô điểm.. Để hôm nay.. chúng mình đã.. bước qua nhau! Dẫu biết kỷ niệm là những gì không trọn vẹn.. Là những thước phim chợt nhòa, chợt hiện. Thời gian rồi sẽ trôi đi, và hôm nay cũng chỉ là quá khứ của ngày mai. Dấu chân em và anh rồi cũng có dấu chân khác hằn lên. Nhưng em mãi là kỷ niệm không thể xóa nhòa trong anh! Cho dù mình có vô tình lướt qua nhau.. trên những chặng đường sắp tới. Cho dù em.. chưa một lần nhìn lại hoặc liếc sang anh khi ta lướt qua nhau trên đường đời tấp nập. Cho dù em có thể coi anh chỉ còn lại là.. người dưng qua ngõ.. ST.