Cho Là Nhận - Ken Blanchard & S. Truett Cathy

Thảo luận trong 'Tổng Hợp' bắt đầu bởi Thanh Bình, 24 Tháng sáu 2018.

  1. Thanh Bình

    Bài viết:
    111
    Tác phẩm: Cho là nhận
    Tác giả: Ken Blanchard & S. Truett Cathy
    Thể loại: Tâm lý - Kỹ năng sống
    Nguồn: sachmoi.net

    [​IMG]

    Người xưa có câu: “Cho là vạn phúc”, ngày nay, giữa sự quay cuồng của cuộc sống hiện đại, con người dường như đang hướng đến một quan niệm trái ngược hoàn toàn:”Nhận mới quan trọng nhất”.

    Mọi người xung quanh đều khuyên bạn: “Hãy tận hưởng mọi thứ mà cuộc đời có thể mang lại”, “Hãy không ngừng tìm kiếm những điều tốt nhất”, “Tôi đã tự kiến phần mình. Nếu muốn, anh hãy tự đi mà lấy”, “Chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại”…

    Hãy thử chiêm nghiệm công việc kinh doanh của chúng ta. Lợi nhuận sẽ được tái đầu tư để tăng sức hấp dẫn cho thị giá cổ phiếu trên thị trường chứng khoán.

    Thay vì giúp đỡ những người khốn khó hơn, nhiều người giàu có chỉ biết đầu tư tiền của vào những kế hoạch nhằm bảo đảm sự an toàn cho tuổi già của họ.

    Vì thế mà khoảng cách giàu nghèo ngày càng lớn. Các nước đang ngày càng lớn mạnh thì các khoản đóng góp cho từ thiện vẫn là những con số thật khiêm tốn. “Có bao giờ bạn tự nghĩ đến những tác động sâu sắc mà thế giới phải hứng chịu từ những nghịch lý trên?
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng bảy 2018
  2. Đăng ký Binance
  3. Thanh Bình

    Bài viết:
    111
    Lời tác giả
    Bấm để xem
    Đóng lại

    Ngày xưa, ông bà ta thường dạy: "Cho là vạn phúc"; ngày nay, giữa sự quay cuồng của cuộc sống hiện đại, con người dường như đang hướng đến một quan niệm trái ngược hoàn toàn: "Nhận mới quan trọng nhất".

    Hầu như mỗi ngày chúng ta đều nghe thấy những câu đại loại như: "Hãy tận hưởng mọi thứ mà cuộc đời có thể mang lại", "Hãy không ngừng tìm kiếm những điều tốt nhất", "Chúng ta cần nhiều hơn nữa đề đạt đến đỉnh cao", "Tôi đã tự kiếm phần mình. Nếu muốn, anh hãy tự đi mà tìm lấy", "Chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại"...

    Hãy thử chiêm nghiệm công việc kinh doanh của chúng ta. Lợi nhuận sẽ được tái đầu tư để tăng sức hấp dẫn cho thị giá cổ phiếu trên thị trường chứng khoán. Thay vì giúp đỡ những người khốn khó hơn, nhiều người giàu có chỉ biết đầu tư tiền của vào những kế hoạch nhằm bảo đảm sự an toàn cho tuổi già của họ. Do đó, khoảng cách giàu nghèo ngày càng lớn hơn. Và, trong khi nền kinh tế các nước đang ngày càng lớn mạnh thì các khoản đóng góp cho từ thiện vẫn là những con số thật khiêm tốn.


    Có bao giờ bạn nghĩ đến những tác động sâu sắc mà thế giới phải hứng chịu từ những nghịch lý trên?

    Có bao giờ bạn tự hỏi rằng:


    - Liệu mọi trẻ em trên thế giới có được ăn no mặc ấm trong tình yêu thương của cha mẹ, người thân?


    - Liệu chúng ta đã làm hết khả năng để ngăn chặn những căn bệnh của thế kỷ đang hoành hành trên hành tinh này không?

    - Liệu mọi sinh viên hiếu học đều có đủ tiền để theo học đại học?

    - Liệu những người vô gia cư có được một nơi đủ ấm để qua đêm?

    Một số người trả lời rằng:


    - Tôi làm lụng cả đời và có ai cho không tôi cái gì đâu!


    - Chúng ta tìm ra thuốc chữa căn bệnh này thì căn bệnh khác lại phát sinh!

    - Thì tôi cũng đang tự lo học phí đại học của mình đấy thôi!

    - Nếu chịu khó tìm kiếm việc gì đó để làm thì họ cũng mua được nhà mà!

    - Đó là việc của nhà nước, chẳng phải của cá nhân tôi.

    Rõ ràng, những câu trả lời thiếu chia sẻ ấy ít khi giải quyết được vấn đề. Để làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn, xã hội rất cần những con người tận tụy, sẵn sàng cống hiến thời gian và đóng góp tiền bạc cho những mục đích cao đẹp.

    Cho là hy sinh. Khi phải cho - dù đó là thời gian, công sức hay tiền bạc - người ta thường hay xót lòng. Để cho, chúng ta có thể phải hy sinh chiếc máy vi tính mới mua hoặc một chiếc vé hạng nhất xem trận bóng mà chúng ta hằng mong đợi. Khi quyết định cho đi, gia đình chúng ta có thể phái hy sinh hai ngày nghỉ cuối tuần, và một công ty có thể phải từ chối một số đòi hỏi về mặt tài chính của các cổ đông...

    Nhưng có một điều thú vị là khi cho đi, bạn sẽ nhận được những phần thưởng lớn hơn. Đó chính là điều chúng tôi muốn chia sẻ với bạn qua quyển sách này. Vậy, hãy cùng chúng tôi tham gia cuộc hành trình khám phá kỳ lạ này và cảm nhận sự màu nhiệm của nó đối với cuộc đời của chính bạn!

     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2018
  4. Thanh Bình

    Bài viết:
    111
    Chương 1. NHÀ MÔI GIỚI CHỨNG KHOÁN TRẺ TUỔI

    Bấm để xem
    Đóng lại

    “Mình muốn có nhiều tiền, mà phải là những đồng tiền do chính mình kiếm được kia”, nhà môi giới chứng khoán thầm nghĩ trong khi sải bước ra khỏi ngôi biệt thự sang trọng ở Long Island và hít thở bầu không khí trong lành của một buổi sáng tháng Mười. Người đàn ông trẻ với vóc dáng cân đối trong bộ trang phục lịch lãm lộ rỏ vẻ hài lòng khi thấy chiếc limousine bóng loáng của mình đã được đỗ nghiêm chỉnh nơi lối ra vào. Khẽ kéo cao cổ áo, anh bước tới người tài xế đang mở cửa xe chờ sẵn.


    - Ông mang hộ tôi ba chiếc cặp để sau cửa ra xe được chứ? - Nhà môi giới trẻ bảo người tài xế bằng một giọng hết sức tự tin, thừa biết mệnh lệnh của mình sẽ được thi hành ngay lập tức. Gần đây anh chẳng còn phải tự mang vác vật gì, dù đó là chiếc cặp đựng máy tính xách tay. Anh ngồi vào băng sau trong khi người tài xế nhẹ nhàng đóng cửa xe.

    Trong chớp mắt, người tài xế đã xếp những chiếc va-li vào cốp xe và ngồi vào sau tay lái.

    - Ông tăng máy sưởi lên một chút được không?

    - Vâng, thưa ông - Người tài xế nhanh nhảu đáp.

    Nhà môi giới cầm tờ nhật báo tài chính đã được đặt sẵn trên băng sau, anh lật nhanh sang trang ba, nơi có "Góc cá nhân", một chuyên mục hai tuần một lần mà anh rất ưa thích. Mục này do một phóng viên đầy nhiệt huyết đảm nhiệm và chuyên khai thác những đề tài được quan tâm hàng đầu như sức khỏe và hạnh phức, phát triển nhân cách, ăn kiêng và tập thể dục. Mỗi lần đọc mục này, nhà môi giới trẻ lại cảm thấy thư thái trong lòng. Thật rạ, chẳng mấy khi anh chú ý đến sức khỏe và tài sản của mình. Là người thừa kế trong tương lai của một gia đình giàu có, dù hiện tại chưa được hưởng gì, anh hầu như đã có tất cả những thứ đáng để người khác mơ ước: tiền bạc, sự nghiệp và tuổi trẻ. Anh nhớ rất rõ quãng đời chỉ mới thoáng qua một vài năm của mình: thời sinh viên dày đặc những cuộc vui thâu đêm sóng sánh bia rượu và hút hít say sưa, những chuyến trượt tuyết dài ngày, những đêm đàn đúm cùng đám bạn bè không chút lo lắng cho tương lai ở khắp các sàn nhảy. Thật ra, anh cũng từng rất cố gắng để kiếm một bằng khen nhưng lực bất tòng tâm. Rồi anh cũng tốt nghiệp, nhưng có lẽ tấm bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh anh có được là nhờ các khoản hỗ trợ tài chính cho nhà trường từ người cha hơn là do năng lực của chính bản thân anh.

    Kỳ vọng con trai sẽ nối nghiệp mình trong ngành tài chính, cha anh đã đặt anh vào một vị trí trong công ty của gia đình ngay sau khi anh tốt nghiệp. Dưới sự kèm cặp của ông bố, anh không còn được nhận những khoản tiền trợ cấp vô độ một thời, không còn những cuộc đua xe tốc độ, những cuộc hẹn hò chớp nhoáng... Và, mặc cho sự bất bình của nhà môi giới trẻ trước cách đối xử đó, ông bố vẫn điềm nhiên áp dụng kỷ luật sắt của mình. Rồi như thể có phép màu, sự phát triển của internet đã mở ra cho anh một tương lai tươi sáng: anh quyết định thành lập một công ty riêng chuyên môi giới chứng khoán qua mạng và ngày càng phát đạt.

    Nhưng "vạn sự khởi đầu nan", những ngày đầu tiên rời khỏi tổ ấm đầy đủ tiện nghi của cha mình, anh phải đối diện với nhiều khó khăn chồng chất. Năm đầu tiên, anh phải sống trong một căn hộ tồi tàn ở khu Brooklyn cách cầu Verrazano Narrows vài con phố. Để đi làm, hàng ngày anh phải đón tàu điện đến Manhattan. Anh thường xuyên ngồi giữa đám đông những viên thư ký đi giày thể thao và những tay anh chị mình đầy hình xăm...

    Văn phòng đầu tiên của riêng anh nằm cách phố “Wall” không xa.Nó chỉ có một chiếc thang thoát hiểm dựng hờ vào bức tường của tòa nhà đổ nát bắc lên cửa sổ phòng anh. Nhà môi giới trẻ còn nhớ lúc đó anh vẫn thường tự hỏi: "Phải chăng mình đã quyết định sai? Lẽ ra mình nên làm việc ở công ty của bố và tự chứng tỏ để thăng tiến từng bước theo lời ông".

    Một ngày nọ, tình cờ nghe thấy nhà sáng lập công ty môi giới nổi tiếng "dot.com" tiết lộ bí quyết

    thành công một cách thật đơn giản và dễ ứng dụng trong một phóng sự truyền hình, anh đã chộp ngay ý tưởng đó. Thế là anh bắt đầu tiến những bước dài. Khi một tòa nhà nổi tiếng của phố Wall thông báo thừa một chỗ trống do có hai công ty vừa mới sáp nhập, anh đến thuê ngay và sau đó thương lượng để mở rộng thêm diện tích văn phòng của mình.


    Anh đã thành công, thành công mà không cần cha, không cần công ty của ông và cả ý tưởng lỗi thời của ông. Cha anh cảnh báo: "Ý tưởng kinh doanh trên mạng sẽ không kéo dài quá một năm". Nhưng ông đã nhầm. Nhà môi giới trẻ mỉm cười đắc thắng.

    Tiếng mở cửa xe của người tài xế làm anh sực tỉnh khỏi chuỗi hồi tưởng ngọt ngào.

    - Ông muốn mang hết va-li vào nhà hay có cần để lại chiếc nào không ạ?

    - Không, ông mang hết vào giúp tôi.

    - Vâng, thưa ông. Ông có dặn dò gì thêm không ạ?

    - Không... À mà khoan, tôi muốn đặt một bữa ăn ở nhà hàng vào tối thứ năm.

    - Chúng ta sẽ đón cô Stephanie chứ?

    - Tất nhiên rồi. Tôi sẽ ăn tối với Stephanie. Chẳng lẽ tôi lại đi ăn cùng với bà lão ăn mày trước tòa nhà này à? - Nhà môi giới vừa nói vừa nhìn người đàn bà rách rưới đang lảng vảng trước tòa nhà văn phòng.

    - Không, thưa ông. Tôi xin lỗi.

    Theo nhà môi giới, người làm công chỉ nên biết chủ mình muốn gì mà không cần hỏi tại sao. Vì thế, nếu anh có thời gian để lập một danh sách "những người chẳng làm được gì" thì hẳn bà lão nhếch nhác kia và người tài xế tọc mạch này sẽ đứng đầu danh sách.

    Dù sao thì người tài xế cũng đã làm cho anh từ lúc công ty mới ra đời và anh còn chịu đựng được. Ông ta là một người tài xế tận tụy hiếm có, sẵn sàng làm việc ngoài giờ khi cần. "Thì mình trả lương cũng khá", nhà môi giới tự giải thích ngay lúc chiếc xe sang trọng dừng lại trước tòa nhà hướng về phía một ngọn tháp cao vút mà đến cha anh cũng phải mê mẩn khi đứng nhìn ra từ văn phòng của anh.


    Vẫn là người đàn bà ăn xin đứng đó cùng mấy người trên phố đang vây quanh bà ta như mọi khi. Bọn họ trao đổi với nhau dăm ba câu rồi lại đi tiếp."Giá như có ai đó đứng ra dẹp hẳn chuyện này", nhà môi giới thầm nghĩ với vẻ khó chịu rõ rệt.

    - Nhớ đón tôi tại nhà lúc 6 giờ tối thứ năm. Chúng ta sẽ đến nhà hàng Pháp ở đường 55.

    - Vâng, thưa ông. - Người tài xế đáp và vòng ra sau xe mở cửa cho ông chủ trẻ.

    Đẩy cánh cửa có tay nắm bằng đồng sáng loáng, nhà môi giới bước vào tòa nhà văn phòng bằng đá cẩm thạch. Anh ngước nhìn tòa nhà sừng sững như muốn vươn tới tận thiên đàng với một thoáng bối rối. Chẳng hiểu sao lúc đó anh lại cảm thấy mình nhỏ bé quá.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2018
  5. Thanh Bình

    Bài viết:
    111
    Chương 2. NGƯỜI TÀI XẾ

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Nếu được quyền chọn một cuộc đời dù quá khứ hay hiện tại, hẳn nhà môi giới sẽ không chọn cuộcđời của người tài xế.

    Nhưng bản thân người tài xế lại nghĩ mình không phải chịu thiệt thòi gì trong cuộc sống dù ông có thể chứng minh điều đó dễ dàng hơn ai hết.

    Ông sinh trưởng trong một gia đình nghèo nằm trong một khu ổ chuột phức tạp nhất nhì của nước Mỹ. Cha ông bị giết trong một vụ buôn ma túy khi ông mới 12 tuổi. Thật ra, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến ông.Khi còn sống, cha ông nghiện ma túy và thường xuyên đánh đập mẹ ông khôngthương tiếc. Vì thế, việc cha ông mất đi lại là một điều may mắn cho cả gia đình ông.

    Lớn lên, để tồn tại người tài xế trở thành một tay anh chị. Ông trở nên chai lì và dữ tợn hơn đám bạn bè cùng trang lứa. Ông thất học nên thường bị trêu chọc. Nhưng những trò này rồi cũng chấm dứt vào cái ngày ông dùng nắm đấm của mình để trả lời một viên cảnh sát, hậu quả là người này phải nhập viện và bỏ nghề sau đó.

    Hành động đó đã đưa ông vào trại cải huấn sáu năm. Nhưng chính trong thời gian này, ông đã gặp người cố vấn của đời mình: một cô giáo tình nguyện dạy kèm cho đám thanh niên trong trại vào các buổi tối cuối tuần. Cô dạy họ đọc, viết, làm các phép toán cơ bản, khám phá những điều kỳ diệu của khoa học, thậm chí cả việc vệ sinh cá nhân.Và trên tất cả, cô đã dạy cho họ lòng tự trọng.

    - Tại sao cô lại đến đây? - Ông chỉ hỏi cô một câu như thế lúc mới gặp.

    Nhưng cô đã làm cuộc đời ông đột ngột thay đổi bằng đôi tai chăm chú lắng nghe, bằng cặp mắt cảm thông và bằng những lời động viên dịu dàng. Hẳn đó là tình yêu thương.

    Thật vậy, trước đây ông chỉ nhìn thấy điều đó ở mẹ mình. Ngược lại, chàng trai trẻ cũng thu hút cô giáo, ở ông có một vẻ gì đó rất khó giải thích đối với cô. Cô dành cho ông nhiều thời gian hơn. Cô dạy ông cách sống tự lập mà không cần tiền bạc của người khác. Cô thuyết phục ông không bao giờ quay lại lối cũ khi được tự do.

    Và cô đã thành công. Không như những người tù khác, người tài xế đã đoạn tuyệt với con đường cũ khi ra tù.

    Giờ thì ai cũng thấy ông là một người hiền lành và ân cần. Ông có một người vợ đáng yêu và năm đứa trẻ tuyệt vời. Đứa lớn nhất, cũng là cô con gái duy nhất, rất sáng dạ và sẽ vào đại học nay mai nếu gia đình có đủ tiền bởi dù có được học bổng thì các khoản chi phí khác cũng đáng phải lo ngại. Hiện tại cô chăm chỉ làm công việc lau dọn nhà cửa cho những gia đình có con em đang học đại học.

    Ngoài công việc lái xe, người tài xế tích cực tham gia các hoạt động của khu phố và nhà thờ. Ông là thành viên của ủy ban theo dõi tội phạm và ca đoàn nhà thờ. Ông tự nguyện dành thời gian rảnh rỗi ít ỏi của mình để giúp các cựu tù nhân tái hòa nhập với cuộc sống. Ông muốn cám ơn cô giáo đã cứu vớt đời ông bằng cách đó. Ông những mong làm được nhiều hơn thế nhưng không thể bởi ông còn làm thêmchomột côngtydịchvụvệsinh.Thếnhưngcũngcónhữngchuyếnđidàiđếnnỗihiếmkhiôngcó thể chợp mắt. Nhà môi giới thỉnh thoảng dự tiệc tùng đến khuya nên người tài xế không thể đi làm thêm những lúc đó, cô con gái lớn sẽ làm thay cho ông.

    Ai biết về cuộc đời của ông cũng thắc mắc rằng họ chẳng bao giờ nghe ông than vãn lấy một lời. Vì sao một người đàn ông khốn khó, hàng ngày phải vật lộn với cuộc sống, đến đêm khuya mà vẫn luôn nở nụ cười chân thành và chào hỏi nồng nhiệt mỗi khi gặp gỡ bất kỳ ai.

    Thật ra, người tài xế không hề có điều gì bí mật. Ngược lại, ông thường thắc mắc không hiểu vì sao mọi người cứ làm cho cuộc sống của mình phức tạp lên như thế.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2018
  6. Thanh Bình

    Bài viết:
    111
    Chương 3. NHÀ ĐIỀU HÀNH ĐÁNG KÍNH
    Bấm để xem
    Đóng lại

    Đừng "trông mặt mà bắt hình dong". Nhìn cách thức nhà điều hành nói chuyện, đi đứng, không ai nghĩ ông là một người giàu có. Quả thực, không ai có thể ngờ rằng một ông già thấp bé, bề ngoài hết sức giản dị mà đã xây dựng được cả một hệ thống cửa hiệu sửa chữa và mua bán phụ tùng ôtô lớn ở nhiều tiểu bang. Tất cả bắt đầu từ một ý tưởng đơn giản, nhưng rồi nó mang lại việc làm cho hàng ngàn người. Ông cũng rất nổi tiếng và được nhiều người ngưỡng mộ với bộ sưu tập các loại ô tô quý hiếm được đặt ngay tại tiền sảnh trụ sở chính của ông.

    Dù đã đạt tới đỉnh cao của thành công, ông không bao giờ quên đi cội nguồn của mình. Ông hiểu rõ thế nào là sự tranh đấu, là vấp ngã hay thất bại hoàn toàn trong cuộc sống.

    Ông sinh ra vào giữa thập niên 1930 trong một nông trại ở Wisconsin. Bố mẹ ông hết sức vất vả mới kiếm đủ tiền trang trải cho gia đình vào thời kỳ kinh tế suy thoái. Cha ông, vì quá nản chí nên đã buông xuôi, bỏ nhà đi và biệt vô âm tín từ đó. Người ta đồn rằng cha ông đã tự vẫn nhưng không ai có chứng cứ gì rõ rệt.

    Ở một góc độ nào đó, việc ra đi của người cha lại là một điều tốt đối với ông. Ngày đó, nhà điều hành chỉ toàn nghe thấy những lời lẽ dữ tợn và cay đắng từ người cha không bao giờ hài lòng với những gì mà vợ cùng bốn đứa con, ba trai một gái, đã làm. Dường như ông ấy thích nhìn thấy lũ trẻ phạm sai lầm để trừng phạt chúng bằng chiếc dây da dùng để liếc dao cạo. Từ khi cha ông ra đi, nhà điều hành tương lai mới thật sự biết thế nào là một giấc ngủ ngon!

    Sau đó, mẹ ông cùng hai người anh lớn tiếp tục làm việc tại nông trại. Dù làm việc cực nhọc nhưng bà luôn dành thời gian dạy dỗ con cái, nhắc nhở chúng đi nhà thờ đều đặn và khuyến khích chúng khám phá và xây dựng niềm tin trong cuộc sống.

    Ông không bao giờ quên những năm tháng cả nhà thường xuyên phải đối mặt với khó khăn và túng thiếu. Khi đế giày của các con quá mòn, người mẹ nghĩ ra cách lèn giấy cứng vào bên trong để chúng dùng tiếp. Bữa trưa ở trường thường là những gì còn sót lại của bữa sáng. Có lần mẹ bảo ông đến một cửa hàng cách nhà hai dặm để mua chịu và ông đã về nhà tay không bởi chẳng có tiệm tạp hóa nào đồng ý tiếp tục bán chịu cho nhà ông, trừ phi những món nợ cũ được thanh toán hết.

    Khi đã đủ khôn lớn để hiểu giá trị của đồng tiền, ông quyết định phải làm một điều gì đó để gia đình thoát khỏi cảnh túng bẫn. Ông nhận làm đủ mọi việc linh tinh sau giờ đi học để giúp mẹ có thêm vài ba xu lẻ. Ông đã đến từng nhà để giao báo GRIT, một tờ báo uy tín thời đó. Tiền ông kiếm được không nhiều nhưng cùng mua được vài món nhu yếu phẩm cần thiết cho gia đình.

    Dù làm việc vất vả nhưng nhà điều hành vẫn cố gắng học đến lớp mười. Ông muốn tốt nghiệp trung học nhưng Chiến tranh Triều Tiên (1950) nổ ra và hai người anh của ông phải đi lính. Gia đình cần một người lanh lợi để gánh vác việc nông trại và ông không còn sự lựa chọn nào khác là đành phải nghỉ học.

    Chiều tối nhất là vào những ngày mùa đông khi nông nhàn, ông nhận làm thêm ở trạm xăng trong thị trấn. Ông học cách bơm xăng, thay dầu bôi mỡ và nhiều kinh nghiệm quý giá khác từ nơi này. Đó là cơ hội cho ông khám phá tầm quan trọng của việc phục vụ khách hàng. Khách hàng của ông luôn nhận được nụ cười nhiệt tình, sự tận tâm chu đáo và những tấm kính được lau chùi sạch bóng. Thế là tiếng lành đồn xa và nhiều khách hàng mới sẵn sàng lái xe thêm vài dặm nữa để được chàng trai trẻ chăm sóc chiếc xe của họ.

    Vào một buổi tối tháng Tư, ông đang thay đồng phục làm việc thì có tiếng gõ cửa. Khi bước lên văn phòng, ông nhìn thấy hai quân nhân với nét mặt u ám còn mẹ ông thì đang khóc nức nở. Họ đến để báo tin dữ cho gia đình ông: một trong hai người anh của ông đã vĩnh viễn ra đi. Đó là một quãng thời

    gian dài đau buồn của gia đình. Nhưng mẹ ông bỗng trở nên mạnh mẽ một cách kỳ lạ từ sau biến cố đó. Không những thế, bà còn tiếp thêm sức mạnh cho hai đứa con ở nhà.

    Dù người mẹ hết lòng an ủi, nhà điều hành vẫn thương tiếc anh mình vô hạn. Ông quyết định tưởng nhớ về người anh của mình bằng cách riêng. Năm mười chín tuổi, ông tình nguyện vào quân đội. Và từ đó, lòng ái quốc luôn có một ý nghĩa lớn lao đối với ông.

    Nhưng cuộc sống luôn có những biến chuyển của nó. Khi ông hoàn tất khóa huấn luyện thì cuộc chiến ở Triều Tiên đã chấm dứt và quân đội gần như được rút về toàn bộ. Người anh còn lại cũng trở về và nhanh chóng tham gia công việc đồng áng.

    Ông được điều tới đóng quân tại pháo đài Carson, phía nam Colorado Springs, bang Colorado và được giao nhiệm vụ bảo dưỡng những chiếc xe mô-tô công. Nơi đây ông đã bộc lộ tài năng về cơ khí khi có thể tháo tung bất kỳ động cơ hay hộp số nào, tìm ra sự cố, sửa chữa và lắp ráp lại để chúng hoạt động trở lại, đôi khi còn hiệu quả hơn lúc mới mua.

    Và cũng chính tại nơi đây ông đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình: tình yêu thiên nhiên đối với vẻ đẹp mê hồn của vùng Colorado và sự dịu dàng của cô quân y trẻ Carolyn. Họ đã đến với nhau và chỉ một thời gian sau, gia đình nhỏ càng thêm hạnh phúc với sự ra đời của đứa con đầu lòng. Trong lúc đó, người anh trai ở nhà quyết định theo đuổi giấc mơ trở thành giáo viên. Dù tiếc nuối nhưng mẹ ông vẫn quyết định bán trang trại để hỗ trợ con trai theo đuổi ước mơ của mình. Cả ba người con đều tán đồng khi bà chuyển về sống ở một căn nhà nhỏ trên thị trấn.

    Ngay sau khi xuất ngũ, nhà điều hành cùng vợ chuyển đến Denver, nơi ông làm thợ cơ khí ở một trạm xăng lớn. Với tài năng của mình, ông nhanh chóng được cất nhắc làm trợ lý điều hành. Chưa đầy một năm sau, người chủ quyết định về hưu và lên kế hoạch giúp người nhân viên sáng giá nhất của mình mua lại trạm xăng.

    Lúc đó nhà điều hành đang tiến đến vị trí quản lý. Và việc kinh doanh trở nên cựckỳ hưng thịnh khi ông trở thành ông chủ mới. Nhà điều hành nhanh chóng mua thêm một trạm xăng khác, rồi một tòa nhà, và bắt đầu bán phụ tùng và vỏ xe bên cạnh dịch vụ sửa chữa ô tô. Song song đó, ông bắt đầu huấn luyện các nhân viên giỏi nhất để họ có thể tự điều hành công việc. Nhờ đó ông có thời gian tiếp tục xây dựng các trung tâm dịch vụ - sữa chữa mới tại Denver và khắp bang Colorado.

    Kết quả là giờ đây ông đã có trong tay hơn tám trăm trung tâm sửa chữa ô tô và cửa hàng bán phụ tùng khắp miền tây nam nước Mỹ.

    Nhưng nhà điều hành có một sự khác biệt rất lớn. Thay vì tích lũy của cải và say sưa làm giàu, ông chú tâm theo đuổi một mục tiêu khác hoàn toàn không giống với cách suy nghĩ thông thường. Một buổi sáng tháng Mười, có một cô gái trẻ ghé thăm văn phòng của ông. Cô gái mang theo máy ghi âm, bút và sổ tay. Và, chỉ sau vài câu hỏi và ghi chép, cô đã nhanh chóng nhận ra rằng mình đang trò chuyện với một con người thật sự khác biệt.

     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2018
  7. Thanh Bình

    Bài viết:
    111
    Chương 4. TRANG BÁO
    Bấm để xem
    Đóng lại

    Nhà môi giới trẻ đã có một kỳ nghỉ cuối tuần hoàn hảo. Biển tháng Mười êm ả lạ kỳ, anh dongbuồm ra khơi và câu được một con cá để làm kỷ niệm. Buổi tiệc do anh tổ chức hẳn đã tăng thêmphần sôi động cho mục thông tin thời sự của các tờ báo lớn ở New York. Đáng mừng là các nhà điều hành hàng đầu tại New York đều có mặt đầy đủ trong vai trò những khách mời đặc biệt. "Vậy là họ đã công nhận mình là một trong những nhà kinh doanh thực thụ trên thương trường", anh sảng khoái nghĩ.

    Trên đường đến văn phòng vào sáng thứ hai theo thói quen anh lại cầm lấy tờ báo ưa thích để điểm qua tin tức. Anh hy vọng sẽ bắt gặp một bài viết thật hay về sức khỏe và rèn luyện thể hình, nhất là sau buổi câu cá ngoài trời đầy hứng thú nhưng mệt nhoài ngày hôm trước.

    Thế nhưng tác giả bài báo lại nói về một quý ông nào đó ở Denver - một người vào khoảng hơn sáu mươi tuổi theo bức ảnh trên báo. Ông ấy cho rằng niềm vui lớn nhất trong đời là có thể mang lại những điều tốt đẹp cho người khác.

    “Thật nhảm nhí!”. Chàng trai trẻ vừa nghĩ vừa đi lên thang máy. Bên dưới, thành phố đông nghịt những vụ kẹt xe, những kẻ ăn xin, những người vô gia cư và bán bánh mì dạo đang rao hàng.

    Tờ báo nọ đã làm anh suy nghĩ cả buổi sáng. Cuối cùng, không thể chịu đựng hơn, anh gọi điện đến tòa soạn và yêu cầu được nói chuyện với người phóng viên nọ. Thật thú vị khi tác giả bài báo lại chính là người trả lời điện thoại của anh.

    - Công việc môi giới chứng khoán qua mạng của anh vẫn tốt chứ? - Cô phóng viên hỏi.

    - Hay thật, cô biết tôi là ai sao? - Nhà môi giới vô cùng ngạc nhiên.

    - À, nghề của tôi mà! - Cô phóng viên cười khẽ.

    - Rất ấn tượng!

    - Anh đang nghĩ về bài báo sáng nay à?

    - Cô nhạy bén thật đấy.

    - Vâng, đó là một nửa công việc của tôi.

    - Thế à, vậy cô đã làm rất giỏi một nửa đó rồi đấy! - Nhà môi giới cười to rồi chuyển sang giọng nghiêm túc - Nhà điều hành trên báo mà cô viết hôm nay... là người thật việc thật chứ?

    - Vâng! Tôi đã đến Denver và đã phỏng vấn ông ấy. Ông ấy thật sự tin rằng chính sự quan tâm giúp đỡ người khác là ý nghĩa lớn nhất trong cuộc đời ông ấy.

    - Tôi không nghĩ thế.

    - Này, tôi không cần anh phải thay đổi cách nghĩ của mình. Nhưng nếu anh muốn, tôi có thể giúp anh gặp ông ấy, và sau đó tùy anh quyết định.

    - Tôi nghĩ có lẽ phải nhờ đến sự giới thiệu của cô đấy! - Anh lưỡng lự.

    - Thật ra, ông ấy rất giản dị và cởi mở. Tôi nghĩ anh có thể gọi trực tiếp cho ông ấy và chắc là ông ấy sẽ rất vui khi gặp anh.

    - Cô chỉ khéo đùa! - Nhà môi giới càng ngạc nhiên, bởi suy từ bản thân, anh vẫn cho rằng gặp gỡ những nhân vật thành đạt khác hẳn việ c đến gặp một nhân viên ngân hàng.

    - Rồi anh sẽ tin tôi thôi. Thế anh có muốn ghi số điện thoại của ông ấy không?

    Nhà môi giới do dự nghĩ "Làm sao một nhà điều hành thành đạt lại dễ dàng nhận điện thoại từ một người vô danh mà không hề kiểm tra?". Nhưng anh vẫn đồng ý:

    - Nếu cô vui lòng giúp đỡ.

    Cô phóng viên đọc ngay cho anh số điện thoại. Nhà môi giới định liên lạc ngay với nhà điều hành, nhưng anh lại ngần ngại. Đến giữa giờ chiều không kìm được sự tò mò, cuối cùng nhà môi giới cũng bấm số và chờ đợi.

    - Tôi sẽ nối máy cho ông ngay. - Một tiếng trả lời nhẹ nhàng từ bên kia đầu dây của người thư ký. "Có lẽ họ sẽ cho mình nói chuyện với trợ lý của ông ấy" - Nhà môi giới thầm nghĩ.

    Không bao lâu sau, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm ấm, thân thiện:

    - Tôi xin lỗi vì để anh phải chờ lâu. Một trong những đứa cháu của tôi muốn kể tôi nghe về chuyện lớp học hôm nay của cháu. Anh biết đấy, tôi có hơn một trăm đứa như thế.

    "Một trăm đứa? Gia đình nào mà đông đến thế? Nhưng nếu ông ấy có thời giờ để nói chuyện phiếm với chúng thì ông ấy cũng sẽ có thời gian đề nói chuyện với mình!". Vừa nghĩ nhanh trong đầu, nhà môi giới vừa trả lời:

    - Cảm ơn ông đã trả lời điện thoại.

    - Không sao, có chuyện gì thế anh bạn?

    - Sáng nay tôi có đọc bài báo viết vềông.

    - Ạ, vâng. Cô phóng viên ấy nói là có thể anh sẽ gọi điện cho tôi. Tôi cũng mong được gặp anh.

    Tôi có biết đôi chút về anh đấy.

    - Thậtsao?

    - Vâng, theo những gì tôi biết thì anh là một người rất thành đạt.

    - Cám ơn ông. Tôi cố gắng kiếm tiền, cũng như ông thôi. Tôi muốn biết liệu những gì ông nói... Ông có thực sự tin như thế không? về quan điểm "sống là cho đi"ấy!

    - Tôi tin tưởng tuyệt đối vào điềuđó.

    - Nhưng vì sao ông lại cho đi nhiều đến thế? Chẳng lẽ ông không muốn để lại gì cho con cháusao?

    - Ô, có chứ, tôi đã dành phần cho chúng. Nhưng tôi còn hàng trăm bạn bè có hoàn cảnh đặc biệt đang cần tôi giúp đỡ.

    - Bạn bè đặc biệt à? Hàng trăm người ư? - Nhà môi giới dường như không tin - Ông có thể giải thích rõ hơn được không?

    - E rằng tôi không thể.

    - Không thể hay không muốn? - Nhà môi giới trẻ tuổi đánh bạo hỏi.

    - Tôi không thể giải thích bằng lời. Tôi nghĩ anh sẽ không thể hiểu hết nếu chỉ nói bằng lời vì anh sẽ không cảm nhận được trọn vẹn... Tôi phải để anh thấy. Nhưng với điều kiện anh phải đi theo tôi một ngày để tận mắt chứng kiến. Đó là cách duy nhất anh có thể hiểu những gì tôi làm.

    - Rất sẵn lòng. - Nhà môi giới cũng bất ngờ trước câu trả lời của mình.

    - Anh từng đến Denver chưa?

    - Thật ra thì hai tuần nữa tôi sẽ đến đó dự một cuộc hội thảo đầu tư công nghệ cao. Để tôi kiểm tra lại xem nào.

    Nhà môi giới mở lịch làm việc trên máy tính. Lướt qua những cuộc hẹn và tìm ra buổi hội thảo.

    - Hai tuần nữa tôi sẽ đến Denver, và tôi sẽ ở đó từ thứ ba đến thứ năm.

    - Anh chờ tôi xem lại lịch làm việc của mình nhé. - Nhà điều hành đề nghị trong khi giở cuốn sổ tay lỗi thời, tiếng giấy được giở nhẹ vọng qua điện thoại. - Nếu anh có thể ở đến ngày thứ sáu, tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn cho anh. Sẽ là một ngày bận rộn đấy, nhưng tôi nghĩ anh sẽ được sáng tỏ nhiều điều.

    Nhà môi giới kiểm tra lần nữa thời khóa biểu của mình. Anh có cuộc hẹn với Stephanie vào tối thứ bảy để xem một vở kịch mới nóng hổi ở Broadway, nhưng thứ sáu thì không có việc gì quan trọng.

    - Xem như tôi đã đặt hẹn với ông rồinhé!

    - Anh phải đến văn phòng tôi sớmmột chút vì anh cần phải gặp nhiều người rất đặc biệt.

    - Đồng ý! - Nhà môi giới phấn khởi nói.

    Nhà môi giới gác máy và nhìn chằm chằm vào điện thoại, chẳng hiểu mình vừa mới làm gì. Anh gọi trợ lý vào phòng:

    - Cô có thể đổi vé lượt về từ hội nghị Denver sang thứ sáu, chuyến cuối cùng trong ngày được không? Và đặt phòng cho tôi cả tối thứ năm nữa.

    - Tôi sẽ làm ngay. Nhưng anh có thể cho tôi biết lý do anh phải ở lại Denver thêm một ngày không?

    - Chẳng có gì. Đơn giản là tôi chỉ muốn chứng minh rằng ông ấy không thật, rằng thực tế ông ta không thể nào làm được điều đó.

    * * *

    Từ khi nhờ trợ lý đổi vé máy bay và chuẩn bị mọi thứ, nhà môi giới quả thực rất nôn nao về cuộc gặp sắp tới với nhà điều hành.

    Cuối cùng thì ngày lên đường cũng đến.

    - Xe đang chờ dưới kia ạ. - Trợ lý của anh thôngbáo.

    Cho chiếc máy tính xách tay vào chiếc cặp Zero Halliburton sang trọng, anh kéo chiếc va-li lớn đi về thang máy. Dừng trước cửa xe, anh gần như dẫm lên chân bà lão ăn mày. Mình đã chán mụ này đến tận cổ rồi!

    Và anh vô vùng ngạc nhiên khi thấy người mở cửa xe cho anh không phải là người tài xế quen thuộc.

    - Cô là ai thế? - Anh buột miệng. - Tài xế của tôi đâu? Cô gái trẻ, hẳn vừa bước vào tuổi hai mươi, trảlời:

    - Tôi là con gái của ông ấy.

    - Thế ông ấy đâu?

    - Thưa ông, tôi xin lỗi. Xin mời ông vào xe, ngoài này trời gió quá.

    Nhà môi giới ngồi vào xe trong khi cô gái nhanh nhẹn đóng cửa và xếp hành lý vào cốp xe. Khi cô vừa ngồi vào tay lái, anh gằn giọng:

    - Tôi hỏi, cha cô đâu?

    - Cha tôi đang ở chỗ mẹ tôi. - Cô gái rụt rè trả lời. - Mẹ tôi đang ốm nặng và phải phẫu thuật sớm.

    Tôi cũng muốn ở bên bà nhưng cha tôi muốn tôi lái thay ông ấy.

    - Ô, tôi rất tiếc. Cô biết đường đến phi trường Kennedy không?

    - Vâng, tôi biết thưa ông.

    Nhà môi giới im lặng trong giây lát. Chuyện này xảy ra ngoài dự tính, nhưng anh cố gắng tạo một bầu không khí tốt nhất có thể.

    - Chắc cô còn đi học?

    - Không ạ, tôi đã đi làm. Gia đình tôi... À, tôi may mắn đã tốt nghiệp trung học.

    - Cô làm việc ở đâu?

    - Ừm... nhiều chỗ lắm. Tôi làm công việc dọn dẹp nhà cửa. Chắc ông nghĩ tôi là đứa ở. Nhưng chẳng sao đâu ạ.

    - Không, tôi không nghĩ thế.

    - Họ nói tôi được việc, và tôi thấy vui vì điều đó. Nhà môi giới bị phân tâm bởi dòng xe cộ.

    - Hãy đi lối đường hầm Midtown. - Anh đề nghị. - Tôi nghĩ đó là đường đi nhanh nhất vào giờ này.

    - Vâng, thưa ông.

    Nhận thấy mình nói chuyện như thế là đủ, nhà môi giới quyết định quay sang mớ giấy tờ trong cặp.

    - Tôi có một số việc phải làm.

    - Vâng, thưa ông.

    Anh kéo tấm kính ngăn buồng tài xế lên, suy nghĩ một chút, anh lại kéo nó xuống.

    - Cảm ơn cô đã làm tài xế cho tôi hôm nay.

    - Không có chi. Gia đình chúng tôi luôn giúp đỡ nhau.

    - Dù sao cũng cảm ơn cô.-Nói xong anh lại kéo tấm ngăn lên.

    Trong lúc chiếc xe chậm chạp nhích từng thước một giữa dòng xe cộ dày đặc vào giờ cao điểm, hình ảnh bà lão ăn mày lại xuất hiện trong đầu anh. "Thế là đủ lắm rồi!". Anh cầm lấy điện thoại di động và gọi vào số hỗ trợ.

    Một viên sĩ quan trực nhấc máy phía đầu dây bên kia.

    - Tôi muốn tường trình một vụ gây rối trật tự công cộng. - Giọng anh đầy khó chịu nhưng kiên quyết. - Có một người thang lang liên tục lảng vảng ngay trước tòa nhà công ty tôi. Bà ta cứ làm phiền nhân viên và phá hỏng công chuyện làm ăn của tôi. Tôi muốn các anh bắt bà ta. Vâng, tôi sẽ ký vào đơn khiếu nại, hãy fax ngay cho tôi, tôi ký và fax lại cho anh ngay. Đây là số fax trên xe của tôi.

    Cứ thế, người đàn ông khó tính, lạnh lùng nhất New York đang trên đường đi gặp một người có lẽ là người đàn ông có trái timnhân hậu nhất, đang sống tại Denver.

     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2018
  8. Thanh Bình

    Bài viết:
    111
    Chương 5. SỰ MONG ĐỢI
    Bấm để xem
    Đóng lại

    Nhà môi giới thường dùng hai hay ba ly cocktail khi đi máy bay và trên bốn ly nếu phải bay trên biển. Nhưng lần này trên chuyến bay đến Denver, anh bỏ thói quen đó của mình. Thay vào đó, anh tập trung ghi ra những câu hỏi cần đươc giải đáp để tận dụng tối đa khoảng thời gian ngắn ngủi với nhà điều hành.

    Chuyến bay đến đúng giờ. Thế là tốt. Một người tài xế mặc đồng phục chờ sẵn tại sân bay đúngnhư anh đã yêu cầu. Trên đường về khách sạn, anh tài xế trẻ tỏ ra cởi mở và nồng nhiệt. Anh chàng này thuộc tuýp người tin vào Kinh Thánh và mơ ước trở thành diễn viên điện ảnh. Anh chàng không hề khiến nhà môi giới cảm thấy khó chịu. Ngược lại, nhà môi giới có vẻ rất thích anh ta.

    - Ông có cần mang hành lý lên phòng không ạ?

    - Không, cảm ơn. Người phục vụ phòng sẽ lo chuyệnđó.

    - Ông có cần thêm gì khôngạ?

    - Không, hội nghị được tổ chức ngay tại khách sạn. Sáng thứ sáu tôi mới cần anh. Tôi cần gặp một người quen tại văn phòng ông ta vào lúc 8giờ.

    - Tôi sẽ có mặt đúng 7giờ 30 sáng thứ sáu để đónông.

    * * *

    Hội nghị thành công tuyệt vời ngoài dự đoán của nhà môi giới. Khách mời là những chuyên gia hàng đầu về công nghệ cao và các dự đoán của họ về tương lai đã nâng tầm suy nghĩ của anh vượt trên cả mức mongđợi.

    Sáng thứ sáu, nhà môi giới rất hài lòng khi thấy anh chàng tài xế trẻ tuổi tề chỉnh chờ đón mìnhngay trước cửa khách sạn. Rất đúng hẹn. Chưa đầy nửa giờ sau, chiếc xe đã men theo những cung đườnguốnlượndẫnđếntổnghànhdinhđồ sộ củanhàđiềuhành.

    - Vùng này đẹp quá phải không ông? - Anh tài xế thốt lên.

    - Ừ, ông ấy làm chủ cả vùng này sao?

    - Tôi cho là thế. Nghe nói ông ấy không muốn vùng ngoại ô của Denver bị san bằng để xây cất nhà cao tầng. Vì thế ông đã mua thật nhiều đất đai nhưng chỉ dùng một phần để xây văn phòng, còn lại ông cho trồng cây, làm hồ nước và mở lối đi.

    - Ông ta làm hay đấy. - Nhà môi giới nhận xét. - Phong cảnh núi non thật hùng vĩ.

    Đúng như đã hứa, anh có mặt tại văn phòng của nhà điều hành lúc 8 giờ. Đó là lúc bắt đầu một ngày làm việc, và cũng là lúc những gì nhà môi giới đọc được từ bài báo nọ đã thực sự hóa thân thành cuộc sống sinh động ngay trước mắt anh.

     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2018
  9. Thanh Bình

    Bài viết:
    111
    Chương 6. NHỮNG CÁNH CỬA MỞ
    Bấm để xem
    Đóng lại

    Nhà môi giới không rời mắt khỏi bộ sưu tập những chiếc xe cổ được trưng bày khắp tiền sảnh tòa nhà.

    - Rất hoành tráng! - Anh nói với người trợ lý của nhà điều hành khi dừng lại ngắm chiếc Lamborghini Countach.

    - Vâng, đẹp quá phải không anh? - Viên trợ lý tán đồng.

    - Hẳn là ông ấy rất mê xe hơi.

    - Ồ, không hề!

    - Sao? - Nhà môi giới bắt đầu ngạc nhiên.

    - Tôi nói nghiêm túc đấy. Dù trên thực tế chúng tôi chuyên phục vụ cho những người có xe hơi, nhưng ông ấy trưng bày những chiếc xe tuyệt đẹp này chỉ là để truyền cảm hứng cho nhân viên chúng tôi thôi.

    - Tôi chưa hiểu? - Nhà môi giới thừa nhận.

    - Anh nghĩ xem, mỗi chiếc xe trưng bày nơi đây đều là độc nhất vô nhị. Và ông ấy xem mỗi nhân viên là một con người độc đáo. Mỗi chiếc xe có giá trị riêng của nó, bất kể năm sản xuất, tình trạng và số dặm đường nó đã đi, cũng như ông ấy hiểu rõ mỗi nhân viên chúng tôi có một giá trị khác biệt. Đó là cách ông ấy đánh giá nhân viên của mình.

    - Ông ấy hẳn là người rất đặc biệt - Nhà môi giới suy đoán.

    - Vâng, ông ấy đúng là người đặc biệt.

    Cả hai bước vào thang máy để lên tầng trên. Lúc đi qua lối đi chung, nhà môi giới bỗng chú ý thấy gần như tất cả các phòng làm việc đều để cửa mở rộng.

    - Chúng tôi tin vào môi trường làm việc hợp tác cao độ. Không ai có thể hợp tác với nhau khi họ làm việc bên trong những cánh cửa đóng kín. Ở đây, các bộ phận khác nhau đều biết đồng nghiệp của mình đang làm gì. Tất cả chúng tôi đều được tiếp cận những thông tin mà các công ty khác thường không tiết lộ cho nhân viên. Chính điều đó giúp chúng tôi nhận ra ảnh hưởng và tầm quan trọng của từng đóng góp cá nhân vào hiệu quả chung của toàn công ty.

    - Rất ấn tượng. - Nhà môi giới chỉ biết nói thế.

    Họ dừng lại trước cửa văn phòng của nhà điều hành. Tương tự, cánh cửa cũng mở rộng. Viên trợ lý ra hiệu cho nhà môi giới bước vào.

    - Không cần thông báosao?

    - Ô, ông ấy đã biết sáng nay anh sẽ đến mà. Ông ấy đang mong gặp anh lắm đấy.

    - Tại sao?

    - Rất đơn giản, vì ông ấy muốn chia sẻ với anh một bí quyết có thể giúp anh thay đổi thế giới quan của mình như ông đã từng làm.

     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2018
  10. Thanh Bình

    Bài viết:
    111
    Chương 7. BỐN YẾU TỐ QUAN TRỌNG CỦA LÒNG CHIA SẺ
    Bấm để xem
    Đóng lại

    - Rất vui được gặp anh! - Nhà điều hành dang rộng vòng tay và cười thật tươi khi bắt tay nhà môi giới. - Anh cứ tự nhiên cởi áo khoác và ngồi xuống. Chúng tôi hiếm khi mặc đồ vét ở đây. Có lẽ máu cao bồi vẫn còn sót lại trong chúng tôi.

    - Cám ơn ông. - Nhà môi giới tự nhiên cởi áo khoác và nới lỏng cà-vạt trước khi ngồi vào chiếc ghế bành lớn thật êm.

    - Tôi biết anh đến đây để tìm hiểu về sự cho đi trong cuộc sống, về ảnh hưởng của nó đối với cuộc đời tôi. - Nhà điều hành mở lời.

    - Đúng thế, tôi đọc báo thấy ông tin rằng chính cách sống biết trao tặng, quan tâm đến người khác mới là điều quan trọng nhất mà ông đã làm được.

    - Phải. Tôi tin rằng biết trao tặng là một điều vô cùng quan trọng. Nó quan trọng đến mức tôi đã triển khai một kế hoạch nhằm đạt được niềm vui đích thực mỗi khi ta bày tỏ lòng quan tâm, giúp đỡ người khác. Tôi gọi đó là Lòng Chia Sẻ và luôn tận dụng mọi cơ hội để giới thiệu kế hoạch này với mọi người.

    - Niềm vui đích thực khi cho đi à? - Nhà môi giới hỏi - Điều này nghe có vẻ trái với lối suy nghĩ thông thường nhỉ. Thường thì người ta cho đi cái gì đó để chuộc lỗi, hay vì đó là một nhiệm vụ phải làm, hoặc để được nêu tên trước công chúng.

    - Anh còn quên một điều nữa, - nhà điều hành thêm vào, - vài người còn cho đi để giảm bớt số thuế thu nhập phải đóng.

    - Hầu hết những người tôi biết đều làm thế. - Nhà môi giới trẻ mỉm cười.

    - Chúng ta đang nói đến tiền bạc nhưng thực ra có đến bốn điều anh có thể cho đi, mà theo tôi thì chúng đều quan trọng như nhau.

    Nhà điều hành ngừng lại giây lát, bước tới cửa sổ ngắm hàng cây xinh đẹp trên dải đất rộng. Ông chăm chú nhìn những ngọn núi lớn nhỏ nhấp nhỏ trước mặt và hồi tưởng về cuộc đời mình, một cuộc đời cũnq đầy dẫy những sự kiện lớn nhỏ như thế. Nhà môi giới tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. Anh muốn tiếp tục câu chuyện bởi dù sao anh cũng còn cả cuộc sống của mình ở New York. Anh loay hoay với chiếc máy tính xách tay và mở ra những câu hỏi đã chuẩn bị sẵn.

    Cuối cũng nhà điều hành cũng rời khỏi khung cửa sổ. Giọng ông chậm rãi như để nhà môi giới kịp ghi chứ vào máy tính của mình.

    - Đó chính là... thời gian, tài năng, của cải, và sự quan tâm. Chẳng có gì khác ngoài bốn thứ đó. Điều tuyệt vời nằm ở chỗ có nhiều cách để chúng ta trao chúng cho người khác. Và bi kịch nằm ở chỗ rất ít người biết cách cho đi, dù chỉ là một trong những thứ đó.

    - Tôi có thể hiểu được những người thành đạt như ông có thể cho đi một phần tài sản của mình, nhưng tôi không thể hiểu làm thế nào ông có thể cho đi những thứ khác ngoài tiền bạc? Bởi cả ông và tôi đều là những người chìm ngập trong công việc, phải thể hiện trách nhiệm trước hàng trăm hàng ngàn nhân viên và khách hàng mỗi ngày. Vì thế tôi biết ở vào vị trí của mình, tôi không thể nào cho cái gọi là thời gian hay tài năng. Vậy làm thế nào ông làm được những điều đó?

    Có vẻ như nhà điều hành không hề bất ngờ trước câu hỏi của anh bạn trẻ. Ông trả lời trong tư thế rất sẵn sàng:

    - Tôi đã sống nhiều năm và may mắn được hưởng nhiều ơn phước. Và tôi tin rằng tôi càng được hưởng nhiều thì tôi cũng nợ rất nhiều. Tôi tin chúng ta luôn có thời gian để làm những điều chúng ta ưa thích. Và tôi thích tìm ra nhiều cách để đáp ứng nhu cầu của người khác, nên tôi dành thời gian để làm việc đó.

    "Chỉ toàn nói suông thôi, chẳng biết ông ta có thực sự đầu tư thời gian không?", nhà môi giới thầm nhủ.

    Nhà điều hành cắt ngang suy nghĩ của anh:

    - Anh đang tự hỏi liệu tôi có làm thật không chứgì?

    - Ô, đúng thế. Làm sao ông biết tôi đang nghĩ nhưthế?

    - Nhiều người luôn miệng nói họ quan tâm đến người khác, nhưng thực ra thì họ chẳng làm gì cả. Lòng chia sẻ được thể hiện bằng việc biết quan tâm đến nhu cầu của người khác, sau đó hành động để đáp ứng những nhu cầu đó. Thời gian có thể đáp ứng một số nhu cầu nhất định, tài năng sẽ đáp ứng những nhu cầu khác, của cải cũng thế và sự quan tâm tự bản thân nó cũng đáp ứng những nhu cầu riêng. Lòng chia sẻ là sự tổng hợp một cách cân bằng tất cả các yếu tố đó và làm cho chúng luôn luôn sẵn sàng trong mỗi con người.

    - Tôi vẫn chưa hiểu lắm. Ông phải giải thích rõ hơn chút nữa.

    - Như tôi đã nói qua điện thoại, thật ra tôi không thể giải thích tất cả mà anh phải tận mắt chứng kiến. Đó là cách duy nhất giúp anh tin vào tầm quan trọng của lòng chia sẻ. Rồi anh sẽ thấy, đối với người nhận, hành động đó có ý nghĩa sống còn; trong khi đối với người cho, nó lại là yếu tố có thể làm thay đổi cả cuộc đời.

    - Vậy giờ chúng ta sẽ làm gì? - Nhà môi giới tỏ ra sốt ruột thật sự. Anh dường như bị cuốn hút vào vấn đề này tự lúc nào.

    - Tôi sẽ đưa anh đi tham quan một vòng. - Nhà điều hành đề nghị. - Tôi muốn giới thiệu với anh vài người trong số những người tốt nhất trên trái đất này.

     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2018
  11. Thanh Bình

    Bài viết:
    111
    Chương 8. QUYỀN SỞ HỮU
    Bấm để xem
    Đóng lại

    Chàng trai trẻ ngồi lặng lẽ trong lúc nhà điều hành lái chiếc Pontiac 65 phục chế xinh xắn giữa xa lộ đông đúc ở Denver. Anh nghĩ thầm, "Chiếc xe này còn nhiều tuổi hơn cả mình".

    Được vài dặm, nhà điều hành rẽ vào một con dốc, rồi đánh sang phải hai lần trước khi dừng hẳn trong bãi đậu xe của một cửa hàng sửa chữa và bán phụ tùng ô tô. Ngay khi bước qua cửa, nhà môi giới bỗng nhìn thấy trên tấm biển ghi giờ làm việc dòng chữ "Nghỉ ngày chủ nhật". Quái, họ làm thế nào cạnh tranh được trong khi lại nghỉ vào ngày chủ nhật thếnày?

    Nhà điều hành đưa vị khách trẻ đến quầy tiếp tân và tìm gặp viên quản lý cửa hàng.

    - Ông ấy đã đến, nhưng chắc có lẽ đang đi loanh quanh đâu đây. - Cô tiếp tân vui vẻ trả lời. - Xin ông cho biết quý danh ạ?

    Sau khi nhà điều hành nói tên mình, cô gái có vẻ bối rối:

    - Tôi thành thật xin lỗi vì tôi đã không nhận ra ông. Tôi sẽ báo cho quản lý ngay ạ!

    - Cám ơn cô. -Nhà điều hành mỉm cười. -Đừng lo, chuyện nhỏ ấy mà.

    Khi cô gái đi khỏi, nhà điều hành đưa chàng trai vào ngồi trong khu vực chờ dành cho khách hàng.

    Nhà môi giới nhận xét:

    - Tôi đọc trên báo thấy ông có hơn tám trăm trung tâm sữa chửa bảo trì như thế này.

    - Vâng, đúng ra là 824, nhưng không phải tôi sở hữu chúng đâu. Chúng được người ta giao phó cho tôi.

    - Ông hẳn là rất tự hào về thành quả của mình. Chỉ với một trạm xăng khởi nghiệp, vậy mà giờ đây ông có hàng trăm trung tâm như thế này, hàng tá xe hơi cổ xinh đẹp, thêm một tòa nhà lộng lẫy... Tất cả đều là của ông.

    - Như đã nói, thật ra tôi chẳng làm chủ thứ gì cả. - Nhà điều hành trả lời.

    - Ông nói đùa đấyư?

    - Không hề. Tôi nói nghiêm túc đấy, tôi không sở hữu thứ gì cả. Chẳng một chút gì!

    - Thế thì ai? Các cổ đông của ông à? Hay các nhà đầu tư? Hay các chủ nợ?

    - Khôngphải.

    - Thế thì chẳng lẽ khối tài sản này thuộc quyền sở hữu của nhân viên của ông? Ông có kế hoạch bán toàn bộ cổ phần cho nhân viên của mì nhà?

    - Cũng không phải vậy. Ông ấy mới làm chủ tất cả. - Nhà điều hành nhẹ nhàng trả lời.

    - Ông ấy là ai?

    - Anh nghĩ xem còn ai nữa? Dĩ nhiên đó là Thượng Đế.

    - Xin lỗi ngài nhưng Thượng Đế không tồn tại trong kinh doanh. Thượng Đế chỉ có trong tôn giáo mà thôi!

    - Người hiện diện trong thế giới của tôi. Đó là lý do tại sao tôi đóng cửa ngày chủ nhật để nhân viên của tôi có thời gian dành cho gia đình họ/hoặc thờ phụng Người.

    - Điều này nghe... cứ như là lời Kinh Thánh ấy! - Nhà môi giới trẻ không thể tưởng tượng nổi.

    - Anh không quan tâm đến đời sống tâm linh sao?-Nhà điều hành mỉm cười.

    Nhà môi giới bắt đầu tự hỏi tại sao mình lại phí thời gian với ông già Denver gàn dở này. Nhà điều hành như đoán được suy nghĩ của chàng trai. Ông tiếp tục:

    - Chính khi nghĩ đến sự may mắn của mình, nhờ ơn trên, tôi đã hiểu ra rằng kẻ cho được phúc nhiều hơn ngườinhận.

    - Ý ông là sao? - Nhà môi giới cảm thấy bốirối.

    - Nghĩa là, nếu tôi có thời gian sống trên đời này thì đó là một món quà tôi được ban tặng. Nếutôi

    có nhiều tài năng, thì đó cũng là một món quà. Và tiền bạc của tôi cùng là món quà. Tôi cũng tin rằng những món quà đó không chỉ dành cho tôi, nghĩa là tôi không phải chỉ biết nhận và giữ chặt lấy chúng. Tôi phải biết chia sẻ chúng với người khác. Nhưng điều tuyệt vời nhất là phần thưởng nhận được khi cho đi bao giờ cũng lớn hơn những gì tôi chia sẻ cùng mọi người.

    - Phần thưởng nào? Chẳng lẽ ông muốn nói đến những bài báo? Những lời ngợi khen từ người khác? Hay ông sẽ thu được nhiều lợi nhuậnhơn?

    - Không, anh nhầm rồi. Phần thưởng của tôi chính là những nụ cười trẻ thơ, là giới trẻ có thể theo đuổi giấc mơ của mình, là bọn nhóc có được một buổi cắm trại vui vẻ, là thành viên trong một nhóm làm việc hân hoan vì đã hoàn thành nhiệm vụ.

    - Tôi chưa bao giờ trải nghiệm điều đó. Có lẽ phải thấy mới tin - Giọng nhà môi giới đầy vẻ hoài nghi.

    Ánh mắt của nhà điều hành chợt sáng lên khi nhìn thấy viên quản lý cửa hàng đang tiến đến.

    - Tôi sẵn lòng giúp anh nhìn thấy điều đó! Ngay bây giờ đây.

    - Rất vui gặp quý vị! - Nhà quản lý reo lên. - Chúng tôi rất vui khi ông ghé thăm. Nhà điều hành giới thiệu nhà môi giới cho viên quản lý.

    - Rất hân hạnh được gặp anh.

    - Tôi cũng thế. - Nhà môi giới đáp lời. Quay sang nhà điều hành, viên quản lý hỏi:

    - Hôm nay ông đến có chuyện gì sao?

    - Tôi có vài phong thư cần giao tận tay cho vài người trong nhóm của anh - Nhà điều hành lấy ra hai phong bì trắng và trao cho viên quản lý-Họ có đi làm hôm nay chứ?

    Viên quản lý xem qua những cái tên trên phong bì và trả lại cho nhà điềuhành.

    - Họ đều có ở đây. Nhưng có bao giờ tôi thấy ông phải tận tay làm những việc như thế này đâu?

    - À, đây là một dịp đặc biệt - Nhà điều hành có vẻ bí mật.

    Viên quản lý đưa hai nhân viên trẻ đến giới thiệu với nhà điều hành. Cả hai cười tươi. Đây là lần đầu tiên họ gặp nhà điều hành - ông chủ của họ.

    - Chào các bạn! - Nhà điều hành mở lời. - Quản lý của các bạn cho tôi biết là hai bạn làm việc rất chăm chỉ và hết lòng phục vụ khách hàng. Chúng tôi đánh giá rất cao về tác phong làm việc của hai bạn!

    - Xin cám ơn ông! - Họ thốt lên.

    - Ông ấy cũng cho tôi biết việc hai bạn đã ghi danh học đại học. Chắc hai bạn cũng biết, chừng nào các bạn còn phục vụ cho công ty và khách hàng của chúng ta, chúng tôi sẽ luôn hỗ trợ các bạn chi phí học hành.

    Nhà điều hành trao phong bì cho từng người. Trong mỗi phong bì là tấm séc trị giá 1.000 đô la. Hai nhân viên không nén được niềm vui mừng, nét hân hoan lộ rõ trên gương mặt khi họ đưa cao tấm séc chia vui với mọi người. Đáp lại là một tràng pháo tay chúc mừng làm cho bầu không khí thêm phần phấn khởi và thân mật.

    Nhà môi giới trẻ kín đáo hỏi nhỏ viên quản lý:

    - Ông ấy có thường làm như vậy không? Tặng những tấm séc trị giá hàng ngàn đô la như thế?

    - Có chứ, nhưng bình thường thì ông ấy không tự mình làm việc đó. Tuy nhiên, công ty đã trao tặng gần 16.000 học bổng như thế.

    - Mười sáu ngàn ư? - Nhà môi giới lẩm bẩm - Nghĩa là 16 triệu đô ư? Nhưng vì sao?

    Nhà môi giới theo thói quen đã tính ra ngay một con số khổng lồ cùng với một dấu chấm hỏi to tướng trong đầu.

     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2018
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...