Bài thơ: Chín Tác giả: Huy Cận Huy Cận là nhà thơ tiêu biểu của phong trào Thơ Mới. Nếu thơ Huy Cận trước cách mạng "buồn và ảo não bậc nhất", thì sau Cách mạng, thơ ông đã trở nên lạc quan, tươi sáng hơn. Nỗi cô đơn u sầu của cả một thế hệ chưa tìm được hướng đi cho cuộc đời khi chưa có ánh sáng của Đảng soi đường đã chuyển hóa thành niềm vui hân hoan, rạo rực, thành sức sống căng tràn trong hồn thơ Huy Cận sau 1945. Lí tưởng của Đảng như nắng ấm xua đi những buồn đau, héo hắt và làm bừng dậy một thế giới tâm hồn rộn rã, tươi vui. "Chín" là bài thơ tiêu biểu cho bước ngoặt lớn trong cảm hứng sáng tác của Huy Cận sau Cách mạng. Như nhan đề của bài thơ - "Chín", nhan đề của cả tập thơ - "Trời mỗi ngày lại sáng", hàng loạt hình ảnh đẹp đẽ, căng tràn sức sống trong bài thơ đã phác họa nên bức tranh mùa thu tươi sáng. Mùa thu vì thế không còn mang dáng vẻ buồn như trong thơ cổ mà viên mãn, tròn đầy, với nhân thơm, trái nặng, với nhựa ấm, lúa chín, buồm căng... Hình ảnh nào cũng đi cùng với các định ngữ biểu đạt độ "chín": thơm, nặng, ấm... Thậm chí lá rụng thay mùa cũng "xôn xao" đến lạ. Cảnh vật đang chín, và lòng người đang hân hoan reo vui. Đó là niềm vui của cả dân tộc, cả đất nước vừa giành lại hòa bình. Thu tới ngoài kia, Nghe nhân thơm trong trái nặng, Nghe nhựa ấm trong cành thưa, Nghe đưa đẩy tiếng gió ru lúa chín, Xôn xao cuống lá rụng thay mùa. Thu tới ngoài kia Biển chiều xao động, Biển như ngực thở bồi hồi. Đời đã chín nhiều mơ mộng, Buồm căng, thuyền trẩy ra khơi. Cây thời gian xanh Chín tròn mặt nguyệt. Nắng vườn dâu đã chín ruột tằm. Và những đàn ong đã kết Những chuyến hoa đầy nhuỵ tháng năm. 1956 Nguồn: Huy Cận, Trời mỗi ngày lại sáng, NXB Văn học, 1958