Sân ga chiều sầu tím nỗi biệt ly Của người đi và người ở lại Cơn gió buồn thổi lên màu tê tái Ta bùi ngùi níu lại chút phôi phai Đôi chân mòn sương gió phận làm trai Anh ra đi với câu thề trở lại Nước mắt rơi, rơi trong lòng tê dại Nắm tay mềm xin em một ngày mai Xe lăn dần hai phương trời chia hai Anh đâu biết tình nhạt phai theo đó Bụi mịt mù cuốn theo cùng làn gió Ngắm nhìn về người yêu nhỏ tiễn anh Chiều hôm nay thời gian vội lướt nhanh Tiếng còi xe giành tranh người lữ thứ Giờ chia tay buồn ơi làm sao giữ? Nỗi niềm sầu chẳng ngôn ngữ phân minh Bước lên xe cố ngoảnh mặt lại nhìn Tìm đâu đó bóng hình người đưa tiễn Vẫn biết rằng chỉ là cơn mộng viễn Khẽ gượng cười lấp nỗi buồn vô biên.