Chiều không anh... Chiều hạ ấy nghe tim mình bối dối, Đến rồi đi như cơn gió giao mùa. Em là suối - con suối nhỏ hiền hòa Chút cạn dòng chân thành đợi tin yêu Của hành trình anh đến bờ biển lớn. Mệt mỏi rồi hãy về bến nơi em. Chiều tìm đến nỗi niềm cô gái nhỏ Cố chờ đợi bóng dáng một người dưng. Em chỉ là em- là một người con gái Nén tim mình vẫn chẳng thể ngừng yêu Cố vội vàng với bộn bề cuộc sống Để quên đi nỗi nhớ mãi vọng về. Có bao chiều em muốn gọi cho anh. Chút ân tình, chân thành: Em rất nhớ! Và em biết, chiều cùng anh im lặng. Anh vẫn là anh- là một kẻ vô tình Dù trong em tim mình đang nức nở: Thương nhớ hoài, thương nhớ một người dưng! Hồng Mến