Truyện Ngắn Chiếc Cầu Vồng Tuyết - Quách Thái Di

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phạm Tường Vy, 8 Tháng tám 2018.

  1. Phạm Tường Vy

    Bài viết:
    63
    Tên: Chiếc cầu vồng tuyết

    Tác giả: Quách Thái Di

    Thể loại: Truyện ngắn

    Tuyết phủ trắng xóa ở quảng trường Đỏ. Buổi tối gió lạnh chảy ào ào trên đường, các ngôi nhà đều đóng cửa, im lìm và tăm tối. Vài ô cửa sổ được thắp sáng bởi những ngọn đèn dầu leo lét. Mùa đông, dường như thành phố tắt đèn rất sớm. Người ta chỉ còn nghe thấy âm thanh của tiếng gió cuốn tuyết bay trên những lối đi vắng vẻ. Ban đêm, vầng trăng nằm ở vị trí trung tâm bầu trời và trong ánh sáng lấp lánh kiêu sa, Moscow mang một vẻ huyền bí.

    Lần đầu tiên trong đời tôi đón Giáng sinh một mình, dĩ nhiên tôi không muốn thế và điều này chẳng có gì vui vẻ.

    Tôi 20 tuổi, du học sinh ở Matxcova. Cho tới thời điểm này, tôi luôn đón những dịp lễ quan trọng trong bầu không khí đầm ấm bên gia đình, người thân và bạn bè. Giáng sinh năm nào tôi cũng lên sẵn những kế hoạch thật tuyệt vời và năm nay cũng không ngoại lệ. Tôi dự định sẽ thực hiện một chuyến đi đến Kostroma cùng với một người bạn thân. Nhưng trước Giáng sinh một ngày, bạn gọi điện thông báo rằng nhà có việc đột xuất nên không đi cùng tôi được. Mẹ bạn lâm trọng bệnh, bạn lại là con một. Tôi không thể không thông cảm với bạn mình trong hoàn cảnh như vậy. Tiếc thật , tôi nói qua điện thoại và chúc bạn Giáng sinh vui vẻ, mong rằng mẹ bạn mau chóng bình phục.

    Chỉ còn lại mình tôi trong căn hộ nhỏ, đối diện với sự cô đơn buốt giá khi xung quanh mình không có lấy một ai bầu bạn. Tôi học xa nhà, kết thúc mùa Giáng sinh, tôi có đợt thực tập quan trọng nên không thể về với gia đình.

    Giáng sinh là mùa đoàn tụ, là mùa mà tất cả mọi người trên khắp trái đất cùng nhau sum vầy, hạnh phúc bên nhau. Tôi sẽ ăn bánh ngọt và uống sâm panh cùng với ai? Sẽ tặng quà cho ai khi bên cạnh tôi vẫn chỉ có mình tôi? Không tiếng cười rộn ràng cùng những cái ôm thật ấm. Không cây thông lấp lánh với những quả châu lung linh sắc màu và khúc nhạc hoan ca ngân vang mừng Chúa chào đời. Càng nghĩ tới tôi càng buồn bã.

    Giờ thì cũng đã quá trễ để đăng ký bữa tiệc Giáng sinh cùng bạn bè trong lớp. Tôi biết nếu gọi điện, họ có thể sẽ tiếp nhận tôi, cho tôi tham dự tiệc vui nhưng ngay lập tức tôi từ bỏ ý định này vì tôi không muốn họ đón nhận tôi bằng ánh nhìn thương hại. Dù thế nào thì tôi với họ cũng không hẳn là bạn bè thân thiết. Với lại từ trước tới nay, tôi luôn đón Giáng sinh cùng gia đình hoặc bên cạnh những người mà tôi yêu quý.

    Dẹp nỗi buồn sang một bên, tôi cố gắng vượt qua thời điểm khó khăn này bằng cách thắp đèn trên cây thông nhỏ xíu mà mình mua ngoài cửa hàng tiện lợi, treo những ngôi sao lên phía trên kèm theo những nhánh cây khô và những dải ruy băng đủ màu sắc, bật dây điện nhấp nháy viền quanh khung cửa sổ. Tôi mở radio, nghe các tiết mục đặc sắc từ chương trình âm nhạc Giáng sinh tối nay, ăn bánh khúc cây và uống cacao nóng. Thứ chất lỏng đặc sệt màu nâu nhạt sau khi tràn qua cuống họng, vị của nó vẫn còn đọng lại nơi đầu lưỡi làm tôi nhớ về những mùa Giáng sinh đong đầy yêu thương thuở ấu thơ.

    Cứ mỗi năm, gần đến ngày Giáng sinh, ba tôi lại tất bật thiết kế cây thông Noel. Ba bảo rằng cây thông do chúng ta làm ra thì sẽ có ý nghĩa hơn. Còn mẹ tôi được giao nhiệm vụ gói quà để tặng cho anh em chúng tôi. Hồi bé, tôi cứ nghĩ rằng những món quà đó là do ông già Noel đem tới. Sau này khi trưởng thành thêm một chút tôi mới hiểu quà cáp cùng tình thương vô bờ bến đều là của ba mẹ tôi ban tặng. Những câu chuyện vui của ba tôi làm tôi cười đến nỗi quên đi cái lạnh lẽo của mùa đông.

    Trong lúc trang hoàng cây thông, chúng tôi thường hoài niệm về những món đồ trang trí. Ba tôi không ngừng mang đến tiếng cười sảng khoái. Mẹ ngừng gói quà kéo vài bản nhạc vui tươi bằng cây vĩ cầm. Buổi tiệc Giáng sinh diễn ra trong khung cảnh ấm êm, tràn ngập niềm vui và kết thúc bằng buổi tiệc bánh ngọt kèm latte trà xanh ấm nóng thơm phức.

    Dịp lễ Giáng sinh là mùa lễ hội của hòa bình với những món quà ý nghĩa, ly kỳ từ ông già Noel, giấy gói quà lấp lánh kim tuyến, vòng tròn nguyệt quế bảy sắc cùng những những bông hoa trạng nguyên thắm đỏ ở khắp nơi.. tất cả tạo nên một không gian Giáng sinh an lành, hương vị ấm áp phảng phất xung quanh. Sau khi đi lễ nhà thờ, gia đình tôi sẽ tới nhà cậu mợ ăn gà nướng mật ong và trao đổi quà với nhau. Đến tối cả nhà sẽ ghé qua chỗ ông ngoại dùng bữa tối với món súp thập cẩm. Trên đường về nhà, thế nào tôi cũng ngủ gật ở băng ghế sau xe trong cảm giác hân hoan vui sướng.

    Ký ức về những mùa Giáng sinh đã qua càng làm cho lòng tôi yếu mềm khi một mình bên bàn ăn. Ngoài ô cửa gió trời lạnh lẽo. Từng vụn tuyết trắng phau đậu trên các nhánh cây, rơi dày đặc trên ghế đá, nóc nhà và những cột điện thoại chạy dài vào các nẻo đường màu xám. Hạt tuyết trắng muốt lơ lửng rơi xuống, không tiếng sấm sét rền vang, không tiếng gió gào thét dữ dội mà êm ả, lặng lẽ rơi từ bầu trời để tránh làm ảnh hưởng đến giấc mơ ngọt ngào của con người.

    Khi cảm xúc lắng dịu, tôi bước đến bên cửa sổ. Bầu trời đêm đen tuyền điểm xuyết cả ngàn ngôi sao lung linh dát bạc. Gần tôi nhất có một ngôi sao sáng hơn bao giờ hết. Đèn màu trải dài khắp phố. Tuyết trắng mênh mông như những viên ngọc li ti, khi có gió thoảng qua chúng lại bay thẳng lên không trung như những lớp voan trắng bay trong gió. Cảnh tượng đẹp đẽ, huy hoàng ấy làm dịu mát tâm hồn trống rỗng của tôi hiện giờ. Qua cửa sổ mỗi nhà, tôi trông thấy bóng dáng cây thông xanh in trên nền kính trắng y hệt như một tấm thiệp xinh xắn. Tôi nhớ ba mẹ, nhớ cả An.

    [​IMG]

    Khi nỗi nhớ quay quắt về An, điện thoại chợt đổ chuông. An gọi để chúc tôi Giáng sinh an bình. Em nói sẽ có món quà bất ngờ tặng tôi. Tôi đáp thờ ơ "Vậy à." vì tôi biết rằng An đang cách xa tôi nửa vòng trái đất, em tặng quà cho tôi bằng cách nào? Chẳng lẽ lại mang đến tận đây ư? Tôi lắc đầu và thấy môi mình mỉm cười. Cuộc gọi từ An giúp tôi hiểu ra rằng Giáng sinh không chỉ là dịp để trao quà, nhận quà mà còn là mùa để tôn vinh tình yêu. Dù ba mẹ không ở bên tôi, dù An không ở cạnh tôi để cùng sẻ chia những khoảnh khắc yên bình trong dịp lễ Noel này nhưng tình yêu về họ luôn ngập tràn trong trái tim tôi.

    Một đêm tuyệt dịu và nhiều ý nghĩa thế này không nên ngồi mãi trong phòng. Tôi nghĩ thầm, khoác áo, tắt hết đèn và đi ra đường. Gặp ai tôi cũng đều chúc "Giáng sinh vui vẻ." dù cho người đó tôi có quen biết hay không. Chỉ cần nhận về nụ cười của họ, lòng tôi ấm nồng. Thì ra mang đến niềm vui cho người khác cũng là cách để hưởng thụ hạnh phúc.

    Ánh đèn rực sáng và các món bánh hấp dẫn được bày bán trên đại lộ Tverskoy. Những hàng cây, những bãi tuyết và trong cái rét của mùa đông tôi trông thấy một hình ảnh đối lập với mùa lễ hội nhộn nhịp. Trên vỉa hè, có hai ông cháu đang bán hình nộm và kẹo cây gậy. Cô bé mặc chiếc áo mỏng tang, mái tóc vàng rối xù cố sức mời mọc mọi người nhưng chẳng một ai dừng lại thương tình mua giúp cho hai ông cháu.

    "Nếu không bán hết thì làm sao đây hả ông?"

    "" Ông lão thở dài thườn thượt.

    "Bà đang ốm, nằm ở nhà và chờ hai ông cháu mình mua thức ăn về, nhưng mà.. cũng chẳng có cây thông, chúng ta còn chưa kịp trang trí nhà cửa mà cũng chẳng có gì để trang trí.." Tôi ngậm ngùi khi nghe cô bé nói.

    Sạp hàng của họ còn đầy, dường như chẳng bán được cái nào. Thời khắc Giáng sinh đã gần kề. Giai điệu rộn rịp của bài hát Jingle Bell vang vọng khắp các ngõ hẻm.

    "Ta về thôi cháu." Ông lão dọn hàng, đeo túi hàng trên vai rồi dắt tay cô cháu gái bước đi lững thững trong cơn gió khô lạnh. Tôi bước theo họ. Đến một ngôi nhà bằng gỗ có đôi chỗ mục nát. Qua khe cửa, tôi trông thấy trên giường có cụ bà đang nằm, hơi thở khó nhọc. Cô bé lúc nãy chạy ngay đến bên bà của mình. "Cháu về rồi ạ, tối nay không bán được gì hết bà ơi, cháu xin lỗi, Giáng sinh năm nay thật buồn bã."

    Bà lão cố gượng dậy vuốt tóc cô bé. "Cháu không có lỗi gì cả, chỉ cần có cháu bên cạnh là bà thấy Giáng sinh trọn vẹn rồi."

    "Ước gì ông già Noel tặng quà cho gia đình chúng ta, một cây thông be bé thôi cũng được, cháo lúa mạch, socola nóng và những chiếc bánh thật thơm." Ánh mắt cô bé mơ màng, khoé môi vẽ hình nụ cười hiền lành nhưng rồi trong phút chốc em cụp mi xuống.

    "Ông già Noel sẽ tặng quà cho cháu, chắc là ông bận nên đến muộn thôi." Bà an ủi cô cháu gái hiếu thuận.

    Tôi nghe và không bỏ sót lời nào. Trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ. Tôi chạy thật nhanh về căn hộ lấy cây thông mà mình đã trang trí tươm tất rồi đến cửa hàng tiện lợi mua vài món quà. May mà cửa hàng chưa đóng. Tôi nhờ họ gói lại, sau đó đem tất cả đến nhà ông lão nghèo nọ, đặt quà cùng cây thông trước cửa, đưa tay lên gõ ba cái rồi đi ngay.

    Hòa mình vào dòng người, tôi hình dung ra nụ cười cùng ánh mắt ngạc nhiên của cô bé. Hẳn em sẽ vui và hạnh phúc lắm. Năm nay gia đình họ sẽ có một bữa tiệc Giáng sinh thật đầm ấm và tốt lành.

    Thành phố Moscow đón mừng lễ Noel với tuyết trắng và vầng trăng pha lê trên bầu trời mùa đông huyễn hoặc. Tuyết phủ dày trên các ngọn cây, những con phố và rơi cả trên tóc tôi. Đường phố sáng ngời như được xé ra từ bức tranh muôn ngàn ánh sao và tuyết lấp lánh. Quảng trường Đỏ tỏa sáng về đêm qua lớp băng tinh khiết. Hoa phủ đầy tuyết mềm xoè nở trong các khu vườn nhỏ.

    Tôi ngửa cổ hít thở bầu không khí mùa đông. Bàn chân chợt dừng bước. Đằng trước tôi là bóng hình quen thuộc. An đã đến nơi này sao? Tôi dụi mắt hai ba lần để biết mình không nhìn lầm. Và khi trông rõ nụ cười tươi tắn của An, tôi hiểu đây chính là món quà bất ngờ mà em dành tặng tôi.

    An chậm rãi tiến về phía tôi. Ánh sáng xanh biếc của những vì tinh tú trên trời nối đuôi nhau tạo thành chuỗi ngọc vĩnh cửu. Chúng tôi nắm chặt tay nhau. Cơn lốc tuyết ào tới làm tôi lóa cả mắt, trong tích tắc biến thành phố thành chiếc cầu vồng tuyết trắng rực rỡ. Vừa hay nhà thờ vang lên một tiếng chuông ngân.
     
    Last edited by a moderator: 23 Tháng mười 2018
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...