Chẳng ngại ngần mà vấn thiên hỏi địa! Tác giả: Ánh Tú Thể loại: Tản văn Một hồi trống dài vang lên, cả ngôi trường dường như vỡ òa. Kì thi THPT Quốc gia – kì thi cuối cùng của quãng đời học sinh đã kết thúc. Tiếng trống thúc dục, dồn dã nhưng lại khơi gợi những nỗi niềm ứ đọng. Vậy là, với một cái chấm bút cuối cùng, chúng tôi đã chấm dứt 12 năm học ròng rã.. Tôi đi dọc theo dãy các hành lang, lùng sục mọi ngóc ngách. Chỉ có điều, làm sao thế này? Tại sao mọi nơi tôi đi qua rõ ràng đã từng rất thân thuộc nhưng giờ lại có vài phần xa cách? Phải chăng viễn cảnh đổi thay, sự vật cũng cải biến? Trên những vệt màu sơn loang lỗ đều lưu giữ những nụ cười, những giọt nước mắt, những cái ôm ấm áp chỉ chúng tôi mới hiểu. Đây là nơi tôi được học cách yêu thương, không chỉ với gia đình, thầy cô, bạn bè mà với cả chính mình, với bầu trời xanh thẳm mỗi trưa tan học, với ánh nắng nhẹ ráng chiều. Đây là nơi dìu bước tôi trưởng thành, không chỉ về mặt tri thức mà còn trên các phương diện xã hội và nhân sinh. Trường tôi nhỏ bé thôi nhưng lại là chiếc hộp thanh xuân tươi đẹp – một chiếc hộp phủ đầy bụi bẩn và rong rêu. Nhẹ nhàng mở chiếc hộp cũ kĩ mà tôi cất giấu thật sâu thật lâu, từng kỉ niệm tung đùa ồ ạt chảy dòng tha thiết. Tôi vô thức ôm chặt nó, nâng niu, chợt nhớ chợt vui chợt buồn. Ừ thì, đã có một thời ngây ngô như thế! Cố gắng nhấc bàn tay ra khỏi bức tường cũ, cố gắng bước thật nhanh ra khỏi cổng trường, tôi dằn lòng tha thiết để không phải quay đầu lại. Ngẩng mặt lên nhìn bầu trời xanh ngắt, làn gió nhẹ lay từng nhành phượng cuối mùa còn vương lại chút hương đỏ rực, tôi cảm thấy mình trở nên nao núng, không thể tiếp tục bước đi. Những năm tháng ấy, nói bỏ là bỏ, tôi không thể làm được! Cứ như vậy, tôi vô thức quay người nhìn ngôi trường ở khoảng cách xa. Tuy nhiên, cùng lúc đó, tôi phát hiện bản thân cũng không thể bước về phía những dãy phòng học nữa. Tôi cứ đứng đấy.. Lặng thinh.. Trường học lúc này không một bóng người, ấy vậy mà trong tâm trí tôi lại hiện lên vô vàn những tiếng cười đùa, hai cô bạn kia đang giận dỗi đến độ không thèm nhìn mặt nhau nhưng vẫn cố gắng để cùng đi song song, một cậu bạn trên tay cầm túi kẹo nhưng ngại ngùng không dám ngỏ lời, còn có cả những giáo viên đang nói chuyện về những bài giảng.. rõ ràng như mới hôm qua. Giờ đây, tôi đã là một đóa hoa nở rộ, là đám mây trắng tinh có thể thỏa sức bay đến mọi nơi. Nhưng hoa thì chóng tàn còn mây lại quá mỏng manh, đứng trước thế giới mà mình sắp đối diện, tôi thực sự muốn quay lại là một nụ hồng mơn mởn, là những giọt đại dương xanh ngắt. Tôi nhớ một tuổi trẻ sôi sục mộng ước của mình, tôi nhớ những năm tháng dùng dằng thách thức, không ngần ngại mà vấn thiên hỏi địa. Ở trong ngôi nhà của mình, đứa trẻ nào cũng trở nên tinh nghịch, cậy quyền mà ương bướng hơn cả. Nhưng giờ đây, tôi buộc phải đi xa, liệu rằng sẽ còn một ngôi nhà nào cho tôi của tương lai? Liệu rằng, trong những lúc yếu mềm nhất, tôi có thể quay lại để được khóc được cười thỏa thích? Lúc này đây, chỉ biết rằng, tạm biệt nhé - thời thanh xuân đầy mộng ước, xin được niêm phong chiếc hộp thời gian cũ kĩ để một lần nữa cất nó thật sâu khoảnh khắc. Cảm ơn những gì mà thanh xuân tặng tôi, chẳng nhiều chẳng ít, đủ để mỗi lúc gục ngã có thể dìu tôi chập chững bước tiếp. Chúng ta rồi sẽ ổn cả thôi, đúng không? Hãy nói rằng chúng ta yêu nhau thật chân thành và tha thiết! Hãy trao nhau những cái ôm như chưa từng có khoảng cách tách biệt! Hãy mỉm cười thật tươi, cùng nhau đối diện với thế giới này! Được không? Hết [Cảm ơn mọi người đã đọc và cùng để lại những cảm nghĩ trong [Thảo luận - Góp ý] - Thảo luận về các tác phẩm của Ánh Tú giúp mình ngày càng phát triển nhé! Cảm ơn mọi người!]