Cha Ngày qua, tháng lại trôi chầm chậm Lúc con nhận ra, người đã già rồi. Con không nhớ từ khi nào, Con đã bắt đầu vô cảm. Vô âu, vô lo, vô nghĩ, vô tâm. Con chỉ chạy theo cuộc sống của con Mà quên mất người đằng sau, lặng lẽ. Người không nói nhiều, nên con quên mất Con chỉ lo chạy theo bạn bè Với tương lai, với nhiều thứ khác Con chỉ buồn với nỗi buồn vặt vãnh Không để ý người. Người ăn một mình, người lười nấu Con có ở nhà, người lụi hụi tới lui Con chẳng biết Con hoàn toàn không hiểu. Người vì điều gì Lo nghĩ, lo âu? Người vì điều gì Ánh mắt buồn hiu. Đoản Nhất Thiên