Cậu bạn Cùng Bàn

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi An Nam, 6 Tháng một 2019.

  1. An Nam

    Bài viết:
    185
    Tôi thương một người. Không, là từng thương. Và có lẽ thế.

    Mùa hè lớp 10, chưa tròn 16, cái cảm cảm xúc như thế lần đầu tiên xuất hiện.

    Tôi và cậu ta ngồi cùng bàn. Ngồi bàn 3. Hoạt bát, nhanh nhẹn, năng động, hát hay, nhảy giỏi.. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu. Một bàn có 3 người. Tôi, cậu, và một người bạn nữa, tên là Linh. Cậu ngồi giữa, tôi và Linh ngồi 2 phía ngoài. Chẳng hiểu sao, khi ấy, cậu ta không ngồi vào chính giữa mà cứ sát rạt vào chỗ tôi. Hỏi thì cậu bảo là con trai thường có xu hướng ngồi gần hơn về bên phải. Và tôi để ý đám con trai trong lớp. Đúng thế thật, và không chỉ con trai, con gái cũng thế.

    Cậu ta thích hát, nhiều khi hát luôn cả trong giờ. Ban đầu tôi không để ý, nhưng sau đấy, tôi nghĩ mình thích giọng cậu. Tôi luôn lắng nghe, mặc dù làm ra vẻ mình không quan tâm lắm. Mà thật sự, giọng cậu rất hay, hoặc là hay đối với tôi. Nhưng tôi ngày càng chú ý đến cậu hơn.

    Tôi khá trầm tính. Không hẳn. Phải nói là tôi nhát. Còn từ trầm tính nên dành cho Linh - người bạn cùng bàn với hai chúng tôi. Tôi ít nói, Linh còn ít nói hơn. Nhiều lúc tôi cảm thấy mình và cậu ấy gần như khác biệt hoàn toàn, ở cạnh nhau thì bù trừ hết những khuyết điểm cho nhau. Nhưng chỉ là một thoáng thôi. Vì so với tôi, cậu với Linh đối lập nhiều hơn. Và với một người như cậu, tôi không dám nghĩ nhiều.

    Chúng tôi không nói chuyện với nhau nhiều. Có lẽ do tính tôi thế nên cậu cũng ngại bắt chuyện. Mắt cậu bị cận, nhưng lại không cat kính. Chắc là không dám cho bố mẹ biết. Và vì thế, trong mỗi giờ học, cậu không nhìn được bảng, tôi lại đọc cho cậu chép. Và đương nhiên, không chỉ tôi, cậu còn nhờ bạn bàn dưới nữa. Nhưng trong giờ kiểm tra, người đó luôn là tôi. Cậu không nhờ Linh, hoặc có cũng rất ít. Chắc là vì cậu thường ngồi cách xa Linh quá. Không hiểu sao, tôi vui. Vui mỗi khi đọc cho cậu chép, mặc dù tôi chẳng bao giờ thể hiện ra ngoài. Ngoài mặt, hình như tôi tỏ ra phiền. Nhưng cậu kệ, và suốt thời gian đó, gần như ngày nào cũng thế.

    Tôi nhớ có một lần cậu hỏi tôi hồi trước học ở đâu, có cùng lớp với cô ấy không. Cô ấy là bạn cũ của tôi, chúng tôi học cùng với nhau từ cấp 1 tới cấp 2, và cấp 3 thì cùng trường nhưng khác lớp. Và cũng là crush của cậu. Cậu hình như biết cô ấy từ lúc thi tuyển sinh. Hai người ngồi cùng phòng. Cô ấy á. Cực xinh. Rất dễ thương. Và cũng hiền nữa. Hồi trước khi còn học chung lớp, cô ấy cũng là ngườu xinh nhất lớp tôi. Trong mắt tôi là thế.

    Sau lần đấy, mỗi khi tan học, tôi thường để ý. Cậu luôn không ở trong lớp mà ở trên tầng, ở cửa lớp cô ấy. Có lần, tôi thấy cô ấy đi trước còn cậu chạy theo sau. Trông.. Nói sao nhỉ.. Đẹp đôi chết đi được á. Cô ấy thì nhỏ nhắn dễ thương, còn cậu thì cũng được, tuy không cao lắm (chắc tầm trên dưới m65 gì đấy) nhưng khá đẹp trai (theo tôi), vả lại còn đang phát triển nữa. Hầu như ngày nào cũng thế, giống như một thói quen, cứ tan học là tôi đưa mắt về phía cửa lớp cô ấy. Nhìn họ, tuy cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng thật đấy, tôi thấy họ đẹp đôi thật mà. Và tôi cũng vui.
     
    Cá Đẹp Trai thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng năm 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Kiều Liên Đào

    Bài viết:
    6
    Hải Ninh là bạn cùng bàn của tôi, có được xem là thanh mai trúc mã không nhỉ? Vì duyên phận thế nào chúng tôi lại học cùng nhau những mười một năm rồi. Cậu ấy là một cậu bạn vô cùng dễ thương, đối với tôi là như thế, tại sao chứ? Bởi vì cậu ấy rất nổi tiếng, từ bé đi học đã được người khác mến mộ rồi. Người ta nói nhan sắc là tài năng thiên bẩm kể cũng đúng, nhưng ông trời có phải là ưa ái cậu ấy quá không? Trong khi lại cho cậu ấy cả sự thông minh nữa, bởi vậy việc cậu ấy có nhiều người theo đuổi là chuyện dễ hiểu thôi. Dù vậy suốt mấy năm học cùng cậu ấy, thì tôi biết rằng cậu ấy chẳng yêu ai cả, hầu như luôn lạnh lùng với từ chối với tất cả mọi người thì phải. Cậu ấy chẳng nhẹ nhàng với bạn khác giới nào khác ngoài tôi, có lẽ điều ấy lại làm tôi ảo tưởng rất nhiều. Thực ra tôi đã thích cậu ấy từ rất rất lâu rồi, nhưng chúng tôi vẫn là bạn mà thôi, vì tôi biết một người như cậu ấy, làm sao có thể để mắt đến một cô gái như tôi được chứ. Tôi như thế nào ấy nhỉ? Tôi bình thường, bình thường đến nỗi một cái liếc mắt người ta cũng chẳng dành cho tôi đâu, nên tôi chẳng bao giờ dám thổ lộ cả.

    Vào đến đầu năm lớp 12, cũng là năm buồn nhất đối với tôi vì chúng tôi bị tách lớp. Cũng đúng thôi một đứa có học lực bình thường như tôi làm sao có thể học chung với cậu ấy được nữa. Nhưng chúng tôi vẫn thỉnh thoảng gặp nhau, cậu ấy vẫn dành nụ cười đó cho tôi, có lúc tôi ảo tưởng rằng nụ cười đó chỉ dành cho riêng tôi mà thôi. Đây là quãng thời gian cuối cùng của tuổi học trò, tôi quyết định không lãng phí nó nữa tôi quyết định sẽ tỏ tình với cậu ấy, dù nếu thất bại cũng chẳng sao tôi sẽ mất đj thứ không thuộc về mình thôi mà. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày đó, tôi chờ cậu ấy tan học về lòng thù rạo rực không thôi. Cái giây phút tôi nhìn thấy nụ cười ấy tôi bỗng chết lặng, cậu ấy đang dành nụ cười đó cho một cô gái vô cùng xinh xắn, họ còn nắm tay, còn hôn má.. Cô gái ấy chẳng ai khác là Hạ My là người mà bao chàng trai mơ ước. Tôi đã hiểu ra được rồi, họ thật xứng đôi họ là dành cho nhau chứ làm sao dành cho tôi được!
     
    Tiểu Bá thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng chín 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...