CÁNH CÒ CỦA MẸ CÁNH dẫu mỏi vẫn tung chao lượn CÒ phải tìm mọi hướng sinh nhai CÕNG sương với những đêm dài NẮNG về phủ kín oằn vai chẳng sờn CÕNG gánh nặng trèo sơn lội suối MƯA bão trùm đang đuổi bước chân MẸ đi nào có ngại ngần TÔI ngồi quang gánh tình thân ngập đầy CÕNG vất vả đắp xây hạnh phúc CẢ tình yêu thúc dục trong lòng BỐN trời khao khát hằng mong MÙA nao trẻ cũng ngủ vòng tay êm GIÓ dẫu chướng bên thềm đứng đợi SƯƠNG trắng rơi cũng tới như đùa CÁNH CÒ CÕNG NẮNG CÕNG MƯA MẸ TÔI CÕNG CẢ BỐN MÙA GIÓ SƯƠNG Sen Nguyễn