Truyện Ngắn Căn Phòng Gác Mái - Mây

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thùy Duyên, 8 Tháng mười hai 2018.

  1. Thùy Duyên Mây

    Bài viết:
    9
    Tên truyện : Căn phòng gác mái

    Tác giả : Thùy Duyên (Mây)

    Thể loại: Truyện ngắn

    * * *

    Việt đã từng nghĩ, có lẽ cuộc đời Việt chỉ là những chuỗi ngày nhàn nhạt nếu Việt không gặp Mi. Cuộc gặp ấy, phải nói sao nhỉ, như thể số phận. Khoảnh khắc đầu tiên gặp Mi ngọt ngào và khó quên đến nỗi sau này, trong lúc Việt cay đắng hay chán nản tuyệt vọng nhất thì khoảnh khắc đó luôn quay về, vẫn dịu dàng và ám ảnh Việt không thôi.

    Việt vẫn còn nhớ như in đêm ấy. Đó là đêm Trung Thu. Hà Nội đông đúc, nhộn nhịp. Chỉ thiếu mỗi cô bạn gái để chia sẻ bầu không khí lễ hội. Việt tự nhủ: "thôi kệ, dù gì mình cũng đâu còn là con nít nữa". Nói vậy thôi chứ thật ra Việt đứng chờ một cô gái. Hôm đó là buổi hẹn đầu tiên qua giới thiệu của thằng bạn thân. Việt đứng dưới gốc cây, mặc bộ đồ đẹp nhất, đi cái xe bảnh nhất mượn từ đám xe cà tàng của lũ bạn cũng cà tàng nốt của Việt. Việt chờ mãi, chờ mãi, chẳng thấy cô gái ấy xuất hiện. Rồi Việt đâm ra thất vọng với chính mình. Có thể cô ấy đã đến, và trông thấy bộ dạng thảm hại của Việt từ xa, và đã bỏ về.. Chẳng biết được. Nản!

    Đúng lúc ấy, Mi chạy đến.

    Mi mặc chiếc váy maxi sặc sỡ, phụ kiện đeo hầm bà lằng đủ thứ trên người. Cô chạy về phía Việt, hất mặt : "Có đi không chú? Chở cháu ra xa trung tâm thành phố". Việt ngẩn người, tự thắc mắc, bộ Việt lúc này thảm lắm hay sao nên bị nhần tưởng là xe ôm vậy? Việt nhìn xung quanh, lúng túng trước khuôn mặt ngạc nhiên của Mi, và bỗng thấy Việt thảm hại thật.

    Việt vẫn cho xe chạy. Chẳng hiểu sao Việt lại làm vậy. Thôi thì cứ mạo hiểm một lần đi. Mi ngồi đằng sau xe. Điều khiến Việt nhớ nhất về thời gian đó chính là mùi nước hoa. Thứ hương thơm ấy ám ảnh Việt tới tận những ngày tháng sau này. Có vài cuộc điện thoại gọi đến cho Mi, nhờ đó Việt biết cô gái ấy vừa cãi nhau với bạn trai. Việt nhủ thầm: "thằng khờ nào may mắn thế?", rồi tự lắc đầu, từ xua tan cái ý nghĩ vớ vẩn đó. Chiếc xe cà tàng của thằng bạn thỉnh thoảng đi qua ổ gà, lại kêu rổn rảng, làm Việt nóng bừng mặt mũi. Nhưng rồi Việt lại tự nhủ: "chẳng có gì xấu hổ với một ông xe ôm cả"

    Một lúc sau, Việt đã trở cô gái ra xa trung tâm thành phố. Khi Việt dừng xe bên vệ đường, Mi thảng thốt: "Sao chú lại chở con về nhà làm gì?". Việt cũng thảng thốt không kém: "Làm sao tôi biết được nhà cô ở đây? Cô kêu tôi chở ra xa trung tâm thành phố mà". Mi im lặng, nhìn Việt chăm chú. Việt quên mất ngọn đèn đường trên đầu đang mở sáng trưng. Cái mũ bảo hiểm không đủ để che khuất mặt. Mi thỏ thẻ: "Chú có phải là xe ôm không vậy? Sao chú nhìn trẻ vậy?". Việt mỉm cười: "Uhm. Chú không phải là xe ôm đâu con".

    Đến tận bây giờ, Việt vẫn chẳng thể gọi tên mối quan hệ của Việt và Mi là gì nữa. Chỉ biết rằng, nó là điều gì đó rất khó quên trong cuộc đời. Việt nhớ từng khoảnh khắc Mi từng chút một bước vào cuộc sống xám xịt của Việt. Đó là lần đầu tiên cô thốt lên hân hoan khi lần đầu ghé thăm nơi ở nghèo nàn của Việt, căn phòng áp mái bằng gỗ cũ kỹ nằm trên cùng của ngôi nhà cũ. Mi bảo nơi đây giống hệt khung cảnh của những câu chuyện cổ tích mà Mi hay tưởng tượng hồi nhỏ. Những ngày mưa, Mi hay bất ngờ đến thăm Việt. Cô gái đứng bên vệ đường với cây ô đỏ rực rỡ, ngẩng đầu lên, gọi véo von: "Chú ơi, chú à!"

    Việt có một cái máy ảnh Canon và đó là tài sản lớn nhất của Việt do bố để lại. Việt đã quyết tâm dùng "báu vật" này để nuôi sống cuộc đời mình, và chẳng chụp hình miễn phí cho ai cả. Nhưng rồi nguyên một album của Mi ra đời. Cô gái với đôi mắt to, khuôn mặt bướng bỉnh cùng những sợi tóc mai lòa xòa bên tai luôn khiến Việt phải cầm máy lên. Đôi khi trong đêm khuya, sau một ngày làm việc mệt nhoài, Việt lại cắm cúi bên máy tính và chỉnh sửa những bức hình của Mi. Việt luôn phải khổ sở khi máy tính báo hiệu ổ cứng đầy, vì Việt chẳng biết phải xóa tấm hình nào của Mi giữa cơ số hình của khách hàng. Việt tự nhủ sẽ để dành tiền và mua một cái máy tính xịn hơn nữa.

    Đó thật sự là những tháng ngày hạnh phúc.

    Bố Việt mất sớm, mẹ Việt đi làm ăn xa cũng biệt tích gần chục năm rồi. Tự lập trên thành phố xô bồ này đã làm nên một Việt khô cằn ngày hôm nay. Mi thì khác. Sinh ra và lớn lên trong nhung lụa, Mi chẳng phải lo lắng điều gì. Cô luôn luôn thay đổi và chẳng lúc nào giống lúc nào. Lắm lúc Mi hiền như con mèo lười, chạy một quãng đường dài chỉ để chui vào căn áp mái của Việt đánh một giấc, khi tỉnh dậy thì tỉnh bơ chào tạm biệt Việt và ra về. Khi thì mắt nhòe nhoẹt nước khi chứng kiến bố mẹ cãi nhau ầm ĩ ở nhà. Riết rồi Mi cũng mệt mỏi với những người phụ nữ vừa cũ vừa mới của bố.

    Mọi chuyện sẽ vẫn cứ trôi như vậy. Cho đến một ngày.

    Bức thư của mẹ run run trong tay Việt. Mẹ xuất hiện, sau những năm dài xa cách, và mang đến cho Việt không biết nỗi buồn hay niềm vui. Mẹ đang ở nước ngoài, cuộc sống an nhàn và dư giả. Mẹ sẽ vui lắm nếu Việt sang đó. Mẹ sẽ lo cho Việt ăn học, sẽ tạo điều kiện cho Việt nâng cao tay nghề của mình, sẽ mua cho Việt những chiếc máy Canon chuyên nghiệp với những chiếc ống kính hàng nghìn đô Việt vẫn ao ước. Những giọt nước mắt đầu tiên của mười mấy năm một mình bươn chải trong cuộc đời này.

    Nhưng Việt đang tự hỏi, Việt khóc vì cái gì?

    - Hôm nay mẹ em lại điên lên vì bố em cứ mèo mỡ ở ngoài. Thật ngán ngẩm.

    - Sao em không ở nhà an ủi mẹ mà chạy qua đây?

    - Em muốn ở đây với anh. Ở nhà có người an ủi mẹ rồi.

    - Ai vậy?

    - Cái thằng đang theo em đó. Nhà nó giàu nên mẹ thích. Em chẳng thích.

    - Chứ em thích gì?

    - Em thích qua đây retouch hình với anh - Mi lè lưỡi.

    - Nhưng mẹ em sẽ không thích em cứ qua đây với anh đâu.

    - Nhưng em thích anh mà.

    Tay Việt chợt cứng đờ trên bàn phím. Nếu một ngày anh không còn ở đây nữa, em buồn không?

    - Mãi mãi hay tạm thời? Tạm thời thì buồn ít, mãi mãi thì buồn nhiều. - Mi lại thè lưỡi.

    Không tạm thời cũng chẳng mãi mãi, vì anh cũng không biết chắc chắn mình sẽ xa bao lâu.

    - Anh định đi đâu?

    - Đi xa, lập nghiệp.

    - Tại sao, ở đây anh cũng có thể lập nghiệp được mà?

    * * * Nhưng anh sẽ không thể cưới nổi người anh yêu nếu như cứ nghèo thế này.

    Lần đầu tiên Việt cho phép mình thốt ra cái thực tế cay đắng của mình.

    Việt chẳng thể biết lúc ấy cô nghĩ gì. Sau đó, Việt cứ ở lỳ trên căn phòng áp mái, chỉ ra đường khi cần hoàn chỉnh giấy tờ cần thiết.. Một ngày, hai ngày, rồi nhiều ngày trôi qua, không thấy bóng dáng Mi đâu. Việt mong chờ một ngày mưa lại có cây ô đỏ dưới hiên nhà, lại có tiếng vọng lèo nhèo "chú ơi, chú à", lại năn nỉ Việt một bộ ảnh mới. Nhưng không có. Việt lại đi qua nhà tìm Mi vài ngày trước khi bay. Mi cười thật hiền.

    - Em bận thi, nên không qua anh được.

    - Thật không?

    Mi cười: - Thật mà, thi xong em sẽ qua anh.

    Cuộc nói chuyện gượng gạo và đầy xa cách. Nụ cười cũng gượng gạo. Việt đưa cho Mi chiếc chìa khóa phòng Việt.

    - Cho em này, mỗi khi em buồn, tự kỷ thì cứ đến căn phòng đó.

    Mi cười, ấp cái chìa khóa vào lồng ngực.

    - Lâu anh không về thì em dọn đến đó ở, chiếm chỗ anh luôn đó.

    Việt muốn cốc đầu cô một cái như mọi lần quá, nhưng sao bàn tay cứ rụt lại.

    Ngày Việt bay, Mi không đến. Chỉ có cuộc điện thoại dài gần cả tiếng đồng hồ từ sim rác. Mi nói rất nhiều, lại huyên thuyên, lại nhí nhảnh, lại khiến Việt bật cười. Nhưng vào những giây phút cuối cùng, Mi khóc. Việt bỗng lặng đi và chẳng biết nói gì nữa.. Việt nghĩ, nếu lúc ấy, Mi nói Việt ở lại thì Việt có ở lại không? Và thật sự thì, Mi chỉ khóc thôi, không một lời nói nào mong Việt ở lại, cho nên, Việt vẫn đi.

    Năm năm đã đi qua. Nhiều chuyện đã xảy ra. Bây giờ, Việt đang đứng trước gương và nhìn lại chính bản thân mình. Dù cuộc sống dư thừa vì Việt có mẹ hết lòng chăm lo để bù đắp cho lỗi lầm xưa. Nhưng Việt vẫn chẳng thể nào bỏ đi cái cô độc luôn hiện hữu. Dù là lúc đang say sưa với những bộ ảnh, những cô người mẫu nóng bỏng, hoặc quên đời trong những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng. Việt vẫn luôn cảm thấy trống rỗng. Thật kỳ lạ là sau bao nhiêu năm, thì hình ảnh Mi vẫn rõ nét. Đến mức vào lúc này, khi nhìn chính mình trong gương, Việt bỗng thấy như Mi đang đứng sau lưng và vòng tay ôm Việt.

    Việt quyết định quay về.

    Việt về, và bỗng chẳng biết kiếm Mi ở đâu. Giống như ta quá lâu trở lại nơi cũ, và bỗng thấy những thứ quen thuộc với ta đã biến đi đâu. Hà Nội đang vào thu, Việt bước đi trên con đường khô và nắng. Chỉ có tiếng sỏi lảo sảo dưới gót đôi giày Vans đã mòn đế của Việt. Lê bàn chân vô định về căn nhà cũ, Việt đứng dưới vỉa hè, ngay dưới cây ô màu đỏ hay đứng. Và ngước lên. Khung cửa sổ vẫn đóng im. Rất ngốc khi cho rằng, bao nhiêu năm qua, Mi vẫn ngồi yên trong căn phòng đó chờ Việt. Việt tự hỏi, có phải Mi đã khóa chặt cửa căn phòng đó và ném chìa khóa vào bầu trời xanh, để bây giờ, tất cả kí ức đẹp nhất của Việt cũng đã vụt bay?

    Việt vẫn mong có một cuộc gặp gỡ tình cờ, dù là ở đây hay một nơi nào đó trên đường như viễn cảnh thường thấy trong những bộ phim lãng mạn. Nhưng không, chẳng có sự lãng mạn nào. Việt cầm điện thoại lên. Gọi hú họa vào số điện thoại ngày xưa của Mi. Đã năm năm rồi, không chắc Mi còn dùng số điện thoại này.

    Việt bấm số, yên lặng chờ đợi.

    - The End-
     
    LinhhhĐặng Châu thích bài này.
    Last edited by a moderator: 7 Tháng mười hai 2018
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...