Trời mưa rồi, còn là mưa rất to Tôi nghe tiếng mưa róc rách rồi ào ào Tôi thức giấc bởi tiếng mưa rơi Vậy là mong ước có mưa của tôi thành thật rồi, có vẻ như ông Trời ưu ái tôi hơn nhỉ? Trời lúc này còn sẩm tối 5: 38 13/4/2020 Trước lúc tỉnh dậy tôi đang mơ mình vẫn đang nhắn qua nhắn lại như vậy, nói điều gì đó, cảm giác như tôi đã quên mất điều gì Tôi không thể nhớ ra Chỉ nhớ đó là cậu Hôm nay vậy là ngủ có mộng mị rồi Những bài nhạc kia tôi chẳng biết khi nào kết, hoàng hôn hay lạc, như nhau hay gì, tôi không biết Mưa vẫn đang rơi Dường như tôi thấy cậu khóc Có lẽ là ám ảnh quá rồi Tôi không chắc nữa Quả thực hôm qua cứ làm tôi sợ hãi mãi Tôi sợ nhất là kết quả định trước Tôi vẫn mãi trốn chạy, tôi vẫn sẽ mãi phủ định cho đến khi chính tôi quyết định. Cảm giác khi ấy, Tôi không thể thấu được cậu Cậu cách tôi rất xa Tôi vui là lời nói của mình còn ý nghĩa Cho dù nó chẳng làm thay đổi điều gì Tôi thấy chẳng muốn ép cậu làm gì cả Cậu muốn làm gì cũng được, chỉ cần cậu thích Tôi nhận ra là có những lúc cái chúng ta cần không phải thay đổi mà là chấp nhận và thỏa thuận. Nghe như có vẻ là lí do biện minh của một kẻ thất bại, nhưng tôi đã nghĩ như vậy. Một kẻ sai trái đi khuyên một kẻ khác, thật nực cười. Cảm giác không thể nắm bắt, xa cách như vậy khiến tôi bất lực, có chút hỗn loạn, rối rắm, cảm xúc ẩn sâu trong tôi lại trỗi dậy. Tôi nói tâm trạng mình bất ổn. Ừ, tôi cần bình tĩnh lại Viết ra những dòng chữ, tôi thật sự không muốn khiến cậu suy nghĩ. Tôi sợ mình sẽ ảnh hưởng không tốt, sợ mình sẽ khẳng định thêm cho cái kết quả cậu coi là cuối cùng Tôi chỉ sợ cậu đau lòng thôi Tôi không biết phải dịu dàng thế nào đâu Tôi nóng nảy và khó ưa Tôi chỉ biết bảo vệ những thứ mà tôi đã định nghĩa Chỉ cố hết sức vì những gì tôi kiếm tìm Tôi biết là có rủi ro, cũng biết là có thể mình sẽ một lần nữa chết chìm, vậy mà tôi vẫn làm Tôi vốn rất cố chấp Chỉ khi nào bị đạp thật mạnh, cho tôi thấy hiện thực khốc liệt, khiến tôi triệt để thất vọng, nếu không tôi vẫn sẽ mãi như vậy Tôi cũng không còn giống như lúc trước Có lẽ thôi, lí trí hơn một chút Tôi từ trước tới giờ Luôn để ý đến, lại vì suy nghĩ, hành động của người khác mà lạc hướng Tôi cũng muốn như cậu nói Không để ai khiến cảm xúc tôi rối loạn Nhưng nó thì khó hơn tôi tưởng tượng rất nhiều Vì, có những thứ khi ta đã được gặp gỡ được tiếp xúc một lần sẽ chẳng bao giờ quên, cũng không chấp nhận trở lại cuộc sống trước kia Không cam tâm, chỉ vì từ nhỏ đến lớn, tôi cô độc Haiz, miên man quá, cậu chắc vẫn đang ngủ, vẫn chưa được 5-6 tiếng nhỉ, mới 3 tiếng thôi. Muốn chào cậu một tiếng, "Buổi sáng vui vẻ. Tôi cũng hi vọng cậu sẽ luôn chắc chắn với quyết định của mình, không dao động, không hoài nghi, không hối tiếc. Càng muốn chúng ta vạn độc bách xâm, cảm xúc không thể rối loạn"
Tôi sẽ nhớ cậu đấy. Tận hưởng những ngày tháng này của cậu đi trước khi tôi ám cậu trở lại. Viết nhiều thêm một chút, cậu có thời gian rồi