[Bài Thơ] Mẹ Về - Nguyễn Văn Song

Thảo luận trong 'Thơ Ca' bắt đầu bởi Thùy Minh, 18 Tháng tư 2021.

  1. Thùy Minh Đọc bài trong phần "Thông tin" nha!

    Bài viết:
    2,024
    MẸ VỀ

    Tác giả: Nguyễn Văn Song


    Đêm qua con thấy mẹ về
    Bàn chân tất tả ngõ quê cuối chiều
    Nắng tà in dáng mẹ xiêu
    Khoảng sân mẹ đứng rất nhiều khói sương


    Cây vườn bất chợt dâng hương
    Lá hoa níu vạt áo vương mùi trầu
    Mấy năm mẹ đã ở đâu
    Để khô héo cả hàng cau góc vườn


    Tóc gầy thêm những sợi buồn
    Mắt sâu thêm trũng, áo sờn thêm phai
    Mẹ đi suốt tháng năm dài
    Căn nhà thiếu mẹ gió mài mọt đêm


    Mẹ ngồi im lặng bên thềm
    Lại khâu áo cũ, lại têm lá vàng
    Miếng trầu lại thắm hồn làng
    Mẹ cười nắng thắp dịu dàng lên môi


    Nhìn con chẳng nói một lời
    Rồi trong bóng xế mẹ rời chân xa
    Giật mình thức giấc canh ba
    Chỉ con ngồi với tiếng gà dầm mưa...



    (TríchThơ Nguyễn Văn Song, Tạp chí Văn nghệ Quân đội, tr. 85, 7.2024)

    Nguyễn Văn Song năm 1974 tại Vân Điềm, Vân Hà, Đông Anh, Hà Nội; Hiện sống và viết tại Hưng Yên; Đã xuất bản hai tập thơ: Đi từ phía cổng làng, Mẹ và sen (2022) ; Có thơ đăng trên báo Văn nghệ và tạp chí Văn nghệ quân đội và nhiều báo của trung ương, địa phương từ năm 2017.

    Bài thơ "Mẹ về" là một bức tranh cảm động về hình ảnh người mẹ trong ký ức của người con. Những vần thơ diễn tả nỗi nhớ nhung da diết, khắc khoải về mẹ, về ngôi nhà quê hương với bao kỷ niệm. Mẹ xuất hiện trong giấc mơ của con, bàn chân tất tả trở về ngõ quê vào lúc chiều tà, nhưng lại đầy vắng lặng, xa vời, như sự xuất hiện của một linh hồn không trọn vẹn. Hình ảnh mẹ với tóc gầy, áo sờn, mắt sâu trũng gợi lên nỗi buồn, sự vất vả và hy sinh của người mẹ trong suốt những năm tháng qua.

    Khoảng không gian quen thuộc với sân vườn, cây cối, và những cánh lá, vẫn còn mang dấu ấn của mẹ, nhưng cũng phản ánh sự thay đổi, khô héo vì thời gian. Mẹ đã đi lâu, căn nhà thiếu vắng mẹ khiến không gian xung quanh cũng dần cũ kỹ, mờ nhạt. Tuy nhiên, trong giấc mơ ấy, mẹ vẫn ngồi khâu áo, vẫn tạo nên những hình ảnh thân thuộc của làng quê, của gia đình. Cảnh tượng mẹ rời xa trong bóng xế, và sự giật mình thức giấc của con, để lại nỗi buồn sâu sắc, làm xót xa lòng người về sự chia ly và nỗi nhớ không bao giờ nguôi.

    Bài thơ thể hiện sự tri ân, lòng biết ơn, và nỗi nhớ da diết mà người con dành cho mẹ, thể hiện sự hy sinh thầm lặng và tình mẫu tử vô bờ bến.
     
    lindadameomeo thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2024
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...