Cảm Giác Ấy.. Thật Sự Rất "Vô Cùng" Tuy một mình nhưng vui vì thi được Anh mong rằng đừng trượt hỡi môn ơi Bỗng nghe tin thân xác lại chơi vơi Tin sét đánh ở nơi em đang bước Em mới nhắn dòng tin hai giây trước Rằng "nơi em không được nữa anh ơi Khu cách ly em phải ở chơi vơi" Đôi mi khẽ buông lơi đôi dòng nước Nghe tin dữ em ơi anh ước được Được bay về xuôi ngược ở bên em Để mắt em không phải lệ tèm nhem Để đau đớn anh đem vô hồi khước Nhưng em ơi trường anh không cho ước Nơi cổng trường không được để anh qua Vì nơi anh phong tỏa cũng lan xa Trưởng không mở thành ra anh ngỗ ngược Anh vội kiếm thầy cô cho bằng được Mong thầy thương, anh ước được thầy cho Nhưng cô ơi, bởi em có lý do Nhưng tất cả thành tro vùi trong nước Họ còn bảo nếu về anh sẽ trượt Vì nếu về sẽ chẳng được điểm danh Nhưng trong anh, em hơn cả trời xanh Anh gào khóc tan tành nhưng chẳng được Sự lựa trọn mấy ai nào biết trước Đã trọn em nhưng chẳng được về em Nước mắt này nào muốn để ai xem Nhưng cứ chảy tèm nhem nơi mi ước! Thanh Toàn (Ttoan)