Truyện Ngắn Cafe Son Môi - Chin

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Bụi, 5 Tháng một 2020.

  1. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Gửi cho em, cô bé của anh!

    Cafe Son Môi

    Tác giả: Chin

    Thể loại: Truyện ngắn, Ngẫu hứng, Tâm sự bạn đọc

    Số chương: 2/2

    Ngó qua các truyện ngắn khác của Chin tại: Các tác phẩm sáng tác của Chin

    [​IMG]

    Ảnh: Internet

    -----------------o0o---------------​

    Chương 1: Cafe cuộc sống

    - Xem ra mày vẫn rảnh rỗi quá nhỉ, còn hẹn bạn ra cafe được cơ mà! - Hắn nhấm một ngụm cafe đen đặc, nhìn nó rồi cười.

    - Ờ. Mà.. Người rảnh phải là mày mới đúng chứ, sinh viên cao học Ngoại ngữ làm gì có thời gian mà tụ tập như này.

    Nó vô thức đưa tay khuấy nhẹ ly cafe sữa không đá, tự hỏi lòng mình sao chỉ có thể uống duy nhất một loại này.. Tại sao nhỉ? Ai khiến nó chỉ có thể ham thích thứ này chứ không hề ham thích một loại nào khác?

    - Bao nhiêu lâu rồi, vẫn như thế nhỉ? Cafe ít sữa, không đá, và thêm cả.. - Hắn nhìn chăm chú ly cafe của nó.

    - Son môi..

    Nó bật cười, khóe miệng cong lên rồi nhanh chóng thu lại. Không, ở đây làm gì có son môi, hai thằng đàn ông ngồi uống cafe thì lấy đâu ra son môi cơ chứ. Điều nó muốn nói, đúng hơn là bên nó lúc này chẳng còn son môi nữa..

    * * *

    Cafe son môi..

    Không lấy gì đặc biệt.

    Chỉ là ly cafe có dấu son của người con gái. Ly cafe ấy không đặc biệt, nhưng người tạo ra nó mới đặc biệt..

    Nó gặp em trong một chiều kiểm tra đầu khóa năm nhất đại học. Cái cảnh đám sinh viên năm nhất vừa le te bước chân vào trường, vẫn còn chưa hết vui vì được xả hơi điên đảo sau mười hai năm mài quần trên ghế học sinh. Nó cũng trải qua như vậy, ăn chơi, tụ tập, quậy phá. Đủ mọi trò mà nó và đám bạn thân có thể nghĩ ra. Nhưng rồi cũng phải về với thực tại. Kì kiểm tra chất lượng đầu khóa test trình độ kéo nó về thực tại còn nhanh hơn cả cú kéo của Blitcrank - vị tướng yêu thích của nó trong tựa game Liên Minh Huyền Thoại. Ấy là nó tự so sánh như thế.

    Nhưng phải nói thật rằng, dù không mong muốn phải làm bài thi này, nhưng cũng nhờ bài thi đó mà nó gặp được nhiều người bạn mới trong lớp đại học. Và đương nhiên là em. Vì tên nó nằm đầu danh sách, nên thường thường nó hay được xếp cùng một vài đứa con gái khác. Lần này cũng không có gì ngoại lệ cả. Em xếp số ngay sau nó, lại ngồi ngay bên cạnh nó nữa.. Em khá xinh, cặp kính cận to tròn nổi bật trên gương mặt trái xoan trắng hồng. Môi em hồng chứ không đỏ lòe đỏ loẹt như mấy bà, mấy chị hay mấy con "cá sấu" khác trong phòng. Nó nghĩ là như vậy. Với một thằng quanh năm cắm mặt vào game, vào đống sách vở với những kiến thức trời ơi đất hỡi, thì nó chỉ biết nhận xét duy nhất một từ về em. Đó là.. xinh!

    - Hoàng ơi, lát nữa cậu giúp mình nha! Mình học kém Tiếng Anh lắm..

    Tiếng nói trong trẻo, trầm ấm vang lên kéo nó quay lại không khí khẩn trương của buổi thi.

    - À, ừ.. Mình.. mình sẽ cố.

    Mặt nó đỏ lừ lên, lúng ta lúng túng không dám nhìn vào mắt người đối diện. Em thấy điệu bộ đó thì cũng ngầm hiểu, cười nhẹ một cái, rồi ngoảnh đi tránh để nó phải cảm thấy khó xử..

    Cuối cùng cũng thi xong, dù không giỏi giang gì, nhưng ít ra nó cũng kéo em thoát khỏi điểm trung bình.. Em ra về, cảm ơn nó rối rít, với lời hứa một chầu nước mời nó. Ừ thì đồng ý, dù sao cũng đâu có mất mát gì, hơn nữa nó cũng chỉ gặp em có một lần, chắc gì đã gặp lại lần sau. Ừm, có duyên, sẽ gặp lại nhỉ?

    Và đúng là nó có duyên thật. Hẹn gặp mặt của đám sinh viên trong lớp, với quy định đơn giản: Mang theo bạn gái, người yêu hoặc thậm chí là.. vợ tương lai cũng được. Nó chỉ biết lắc đầu cười trừ nhìn đám bạn, ừm, nó lạc lõng và lẻ loi chỗ này quá rồi.. Nó làm gì có ai để đi cùng chứ.. Nhưng cuối cùng thì vẫn phải lết xác đến vì lí do xã giao bạn bè.. Biết sao được, đành ngồi nhỉn cảnh đám bạn ôm ấp tình tức các kiểu rồi.. dù sao nó cũng nhìn đến mức chán con mắt ở trường Phổ thông rồi.

    - Ô thế ông bạn không có ai đi cùng thật à? Không xem lời nói của tôi trong lớp à? - Thằng được gọi là "Lớp trưởng tạm thời" lên tiếng, liếc nhìn nó từ đầu đến chân rồi khinh khỉnh trả lời.

    - Không có bạn gái thì mày dắt em gái cũng được mà.. - Giọng một thằng khác vang lên.

    - Hoặc em hàng xóm nào đấy cũng được.. - Một thằng nữa.

    Nó cúi mặt. Hóa ra, lên tới đại học rồi mà nó vẫn bị ghét. Phải, một thằng sinh viên tỉnh lẻ, lại thi đỗ vào cái trường đại học vốn toàn cá biệt, quậy phá và những cậu ấm cô chiêu ngày ngày ô dù đưa rước, thì việc nó tồn tại ở đây chỉ đáng làm trò cười cho tụi này mà thôi.

    - Hoàng ơi, nói chuyện với bạn xong chưa?

    Giọng nói ấy một lần nữa vang lên, quen lắm.. Từ sau lưng nó. Nó quay lại nhìn, là em. Em đang bước đến cạnh nó. Tụi bạn kia cũng nhìn theo, bất ngờ.

    - Hoàng gặp bạn xong chưa? Xong rồi thì đi ăn đi, Phương đói lắm rồi nè!

    Rồi em nắm nhẹ tay nó lắc lắc ra điệu làm nững, xong thì khẽ áp má lên vai nó cọ cọ.. Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng đó đã đủ khiến cho nó và đám bạn ngạc nhiên tột độ. Em bấm nhẹ tay nó, ra điệu nhắc nhở.

    - À, à.. Hoàng xong việc rồi, mình đi ăn nhé Phương..

    - Vâng ạ!

    Rồi nó xoay bước kéo em ra khỏi quán.. Lòng vẫn chưa hết hồi hộp, phần vì còn lũ bạn đang ngóng theo, phần vì nó.. đang nắm tay em kìa.

    - Nè, vẫn tính nắm tay người ta hả? - Em nhìn nó, tủm tỉm cười.

    - À không không.. - Nó vội thả tay ra.

    - Cho nắm đó, nắm cả đời luôn cũng được.. - Ánh mắt đầy ẩn ý.

    - À.. ừm, cảm ơn Phương Anh vụ hồi nãy nha.. Không có Phương Anh thì.. - Nó cố lảng đi.

    - Gọi là Phương được rồi.. Như Phương gọi Hoàng vậy đó! Mà lúc nãy Phương cần tìm Hoàng là thật mà.. Mình đi chơi đi, Phương còn cảm ơn vụ hôm thi nữa..

    - Coi như vừa nãy Phương cảm ơn rồi đi..

    - Không, vụ đó sao tính được.. Đi uống nước với Phương nha, đi nào! - Phương túm lấy tay nó, lắc lắc, miệng chu chu lên nhìn đáng yêu không chịu nổi.

    * * *

    - Phương đang làm nũng nè..

    - Đi..

    * * *

    Nó đưa em đi đến một quán cafe khá vắng, nằm biệt lập trên một cái dốc nho nhỏ xa xa thành phố ồn ào tấp nập. Nó có nghe kể về quán này nhiều lần, đa phần từ những người bạn của bố nó. Quán này, không hợp với những con người ưa hoạt động, Quán giành cho những người ưa sự tĩnh lặng. Nó cũng thích thế.

    Bước vào quán như bước vào một thế giới khác vậy. Quán thưa người, cũng không rộng lắm. Vài bộ bàn ghế gỗ sồi cũ, một khung cửa kính nhìn ra bên ngoài là khoảng không đen kịt của buổi tối mùa đông. Lạ lắm. Quán đẹp đến ngỡ ngàng. Căn nhà nho nhỏ được thiết kế đậm chất phố núi với kiểu kiến trúc đơn giản nhưng pha lẫn được vẻ độc nhất, lạ mắt. Tuy đơn sơ, mộc mạc nhưng cũng rất hiện đại, mang hơi hướm phương Tây.

    - Mình lại gần cửa sổ đi ha, chỗ đó vắng.

    Rồi không kịp để nhân viên hướng dẫn, em đi lại chỗ đó, nhẹ nhàng chọn cho mình một góc kín đáo, rồi vẫy tay với nó. Quả nhiên em rất có khiếu lựa chỗ. Từ đây có thể nhìn ra xa thành phố với những ánh đèn lấp lánh như những ngôi sao đêm. Bầu trời có sao, thành phố cũng có sao, và trong mắt em, cũng có ngàn vì sao..

    Như thường lệ, nó chọn cho mình một ly cafe ít sữa, và không bỏ đá. Bất kể đông hay hè, nó đều không muốn thêm đá vào cafe, như một thói quen khó bỏ vậy. Em chọn cho mình một ly cafe, có thêm chút cacao, một chút kem ngậy.. chắc chắn món này ngon hơn và ngọt ngào hơn ly của nó rồi, nhỉ?

    - Sao không bỏ thêm sữa hay đường, một chút đó thôi thì đắng lắm.

    Em lên tiếng phá tan sự im lặng. Nó nhìn ly cafe trong tay, rồi nhìn em, cười:

    - Đó giờ Hoàng quen uống như vậy rồi, một chút đắng của cafe, một chút ngọt của sữa, không nhiều cũng không ít. Như cuộc sống này vậy, cũng có vui, có buồn..

    Em nhìn nó không chớp mắt, như để lắng nghe từng câu từng chữ của nó vậy.

    - Vậy sự ngọt ngào của tình yêu trong cuộc sống đó Hoàng để ở đâu?
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng một 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Chương 2: Cafe son môi

    - Hoàng không biết nữa.. Trước giờ chưa nghĩ ra để nó ở đâu. - Nó bật cười, vô thức nhìn sang em.

    Là em nhanh tay hơn nó, em đã giành được ly cafe trên bàn, không, là ly của nó mới đúng.

    - Nó ở đây này..

    Tay em chầm chậm đưa ly cafe lên miệng. Em hé môi ngậm lên thành ly sau đó thì mím chặt lại, từ từ xoay tròn cái ly trước ánh mắt ngỡ ngàng của cái thằng nó. Em xoay xoay cái ly vài vòng, như đủ để chắc chắn rằng thứ "tình yêu" em vừa nói đã tràn đầy trên ly cafe đó vậy.

    - Xong rồi nè chàng..

    Nó cầm ly cafe lên, bất giác bật cười. Nói sao nhỉ? Thành ly đã dính son, son của em. Màu son hồng hồng đo đỏ dính tràn hết lên cái ly. Thật sự.. có gì đó không bình thường.

    - Ý gì đây? Rồi giờ sao uống?

    - Thì uống đi.. Cafe đó, ly đó, đưa lên uống đi.. - Em quay ra cửa, không thèm để ý đến gương mặt ngơ ngác của nó luôn.

    "Xinh nhưng mà khùng" Nó lắc đầu ra vẻ đầu hàng số phận, rồi cũng đưa ly cafe lạ kì đó nếm thử. Đắng! Vẫn vậy. Nhưng bắt gặp ánh mắt háo hức như trẻ con của em, nó chỉ mỉm cười. Không đắng.. Ừm, có lẽ vì bên cạnh nó lúc này có một người, hoặc cũng có thể, son môi của em làm cafe không đắng thật.

    - Sao rồi, sao rồi?

    Em nhìn nó đầy hào hứng. Thật khó lòng cưỡng lại ánh mắt ấy, đúng hơn, không thể nào dập tắt tia hi vọng le lói bùng cháy trong mắt em. Như ngôi sao xa vậy..

    - Bớt đắng đi chút chút..

    - Chỉ chút chút thôi sao? - Em nhoài tới.

    - Ừm, đỡ đi mộ..

    Chưa kịp nói hết câu. Nó cảm nhận được thứ gì đó mềm mềm, âm ấm, lại ngòn ngọt phủ lấy môi mình. Em chồm lên, đặt lên môi nó một nụ hôn nhẹ.. Nhanh lắm. Chỉ đủ để hai đứa cảm nhận.

    Im lặng.

    Lạ thật, "địch" đã phá hỏng thành, nhưng lại án binh bất động. "Ta" tuy vừa mất thành, nhưng cũng không thèm phản ứng.

    "Phái mạnh" thật chủ động. "Phái yếu" thật.. thật yếu..

    Nó im lặng, trầm ngâm nhâm nhi thưởng thức ly cafe đặc biệt này. Đắng, ngọt, và giờ là cả tình yêu..

    - Mình về thôi, muộn rồi.

    "Phái mạnh" lên tiếng phá vỡ im lặng. Nó mỉm cười kéo em ra về, không quên để lại tờ tiền xanh trên bàn. Phóng túng nhỉ, như chính con người nó vậy. Đưa em về, kết thúc một ngày mệt mỏi, nhưng vui. Vui chứ, vui vì điều gì? Nó cũng không biết. Phải chăng nó đã khám phá ra được một món cafe mới, cafe son môi. Hoặc là, nó tìm thấy em?

    Điện thoại kêu. Em nghe máy, nói gì đó với người bên kia.. giọng gay gắt lắm.

    - Này, lần sau đi tiếp nhé! - Em xoay người, nháy mắt nhìn nó, trước khi lên xe taxi đi về.

    Ừ, trao cho nhau cơ hội, sẽ là trao cho nhau cả một đời..

    Hoặc không..

    * * *

    Nó và em đâu có biết rằng, ngày em ra ngoài chơi với nó, nhà của em bị cướp..

    Mọi giấy tờ, hợp đồng của ba mẹ em đều không cánh mà bay.. Công ty phá sản..

    Vô lý thật. Vô lý thật sự..

    Điên loạn, cuồng xé, gào thét.

    Chỉ trong một đêm, nó như biến thành một con người khác vậy.. Quá khác biệt, quá kinh khủng. Trái tim của một thằng con trai mới lớn, hóa ra nó cũng biết đau, là rất đau mới đúng.

    Em đến, rồi đi, như cơn mưa đầu hạ

    Chợt đến, gây cho con người ta cảm giác khó chịu.. Rồi đi mất, để người ta nhung nhớ..

    TẠI SAO?

    Em theo gia đình vào trong ấy, cùng với người chú ruột, gây dựng lại cơ đồ..

    Còn anh ở đây, tiếp tục với những ly cafe ít sữa không đá.. và không còn son môi.

    * * *

    Cổ tích ngoài đời thường? Không, anh không tin vào điều đó đâu..

    Vì nếu như có Bụt xuất hiện ngoài đời, thì anh đã không đánh mất em..

    Hoặc là, thà rằng chúng ta chưa từng gặp nhau..

    * * *

    - Lần thứ bao nhiêu mày nghĩ về chuyện này rồi? - Hắn chép miệng, nhìn nó.

    - Một lần, hai lần, năm hay mười lần. Bao nhiêu cũng được, không gì là vô ích cả.. Chỉ tiếc, tiếc vì không thể nói ra tiếng yêu, tiếc vì chưa thể cùng nhau nắm tay đi hết quãng đường còn lại.

    - Thôi dẹp, dẹp hết đi. Bảy năm trời, từ cái thời mày năm nhất đại học, giờ mày đi làm. Còn tao học lên Cao học. Còn nó? Nó có sự nghiệp riêng trong đó, nó còn nhớ tới mày nữa à? Bao nhiêu lần ra cafe với mày, mày đều nhắc lại chuyện cũ. Một mình mày là đủ rồi, đừng lôi kéo tao vào chuyện này của mày nữa. Một mình mày chìm đắm trong cái quá khứ vô vọng ấy, là đủ lắm rồi, đừng bắt tao hay ai khác phải chết dần chết mòn trong cái quá khứ do chính mày tạo ra!

    Hắn đập bàn, quát lên, rồi trừng mắt đi ra cửa. Nó ngồi đờ người ra.

    Chìm đắm ư? Quá khứ ư?

    Bảy năm, chưa bao giờ nó coi là quá khứ, chưa bao giờ nó coi là ảo mộng. Vì nó, chỉ mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi..

    - Anh ơi, em gửi anh cafe..

    Giọng của nhỏ nhân viên kéo nó lại với thực tại. Nhỏ nhân viên với bộ đồ phục vụ lịch sự đứng bên cạnh nó, trên tay là khay đồ uống và một ly cafe còn nóng.

    - Xin lỗi, mình không có gọi thêm đồ uống..

    - Có người gửi anh cafe ạ..

    Nhỏ nhân viên chầm chậm đặt cái ly cafe xuống trước mặt nó. Nó định giải thích rằng không có gọi thêm, nhưng khi thấy nhỏ nhân viên vẫn một mực đặt ly cafe xuống bàn, nó cũng mặc kệ. Ai tốt với nó thể nhỉ? Chắc không phải hắn đâu. Vậy thì ai chứ? Nó ngồi tần ngần ngắm nhìn cái ly.. bất giác đưa lên.

    * * *

    Ừm, một ly cafe sữa, không đá. Ly cafe màu trắng, xung quanh miệng ly..

    Một màu hồng..

    * * *

    - HẾT -
     
    Sua87264, TRANG SACH, dadd13 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng một 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...