Tên tài khoản: Snowse Bút danh: Snowse Tuổi: 20 Nghề nghiệp: Học sinh Sở thích/ sở trường: Rất nhiều Sở đoản: Cũng rất nhiều Đôi lời của chủ nhà: Mọi người ủng hộ truyện của mình nha ><. Đây chính là tác phẩm đầu tay của mình nên mình mong mọi người có thể nhận xét và góp ý cho mình thiệt là nhiều nhiều nha ^^ Các tác phẩm: Đam mỹ - Gia tộc - Snowse
Chào tác giả trẻ! Hôm nay mình dành hai tiếng để đọc tác phẩm của bạn: Đam mỹ - Gia tộc - Snowse. Mình có đôi lời nhắn nhủ về tác phẩm của bạn nhé! Đầu tiên chúng ta nói sơ về cái nội dung nhé! Câu chuyện rất mới lạ, có sự sáng tạo. Quan trọng là nó đủ lôi cuốn mình đọc tiếp chương 2! ^^ Tiếp theo mình nói về khâu trình bày nè! Ưu điểm: Truyện có vẻ dễ đọc, chia đoạn không rối mắt. Nhược điểm: Vấn đề nằm dưới đây nhé bạn! - Văn án: • Từ khi sinh ra là một người song tính của Lâm gia, Lâm Vĩnh HIên đã hiểu rõ về số phận mình. --> lỗi đánh máy. • Song, cái lợi mà anh đem lại so sánh với một hôn ước vói thế gia vọng tộc quả thật là quá nhỏ bé. --> lỗi đánh máy từ với. Từ "song" ý nghĩa như từ "nhưng" nó mang sắc thái mạnh hơn. Ví dụ: - Sông có thể cạn, núi có thể mòn song chân lý đó không bao giờ thay đổi. (Hồ Chí Minh) Chỗ này phải nguyên một vế câu, bạn còn thêm dấu phẩy sau từ "song" nó không hợp lý! ^^ • Sống cả đời dưới cái bóng vĩ đại của người anh trai tài năng toàn vẹn, Trần Chính muốn trốn khỏi đất nước này. Nhưng rồi, chỉ vì Trần tộc yêu cầu phải tạo ra một người nối dõi mà anh bị kéo lại về nước, phải sống giữa muôn vàn sự giả dối cùng kìm kẹp của xã hội thượng lưu. Trong mắt anh, người vợ của mình cũng chỉ là một trong những kìm kẹp ấy. --> lặp từ đủ kiểu! • Mọi chuyện có vẻ ảm đạm và giả tạo như mọi cuộc hôn nhân chính trị khác. --> lặp từ! - Chương 1: Lần gặp mặt đầu tiên • Song, không khí vô cùng ngột ngạt, khiến anh cảm nhận được Trần Chính đang cố tình tạo ra một bức tường ngăn cách mọi ý niệm kết thân nhỏ nhất từ anh. --> chữ song có ai để đầu câu bao giờ, bạn phải hiểu rõ nghĩa cái từ mình sử dụng nha! • Ngồi trên xe, Lâm Vĩnh Hiên thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhìn đến nửa mặt nghiêng của Trần Chính mà suy nghĩ đôi chút. --> lỗi lặp từ. • Trần Chính có một khuôn mặt chữ điền đầy góc cạnh với sóng mũi cao thẳng ngạo nghễ và một bờ môi mỏng bạc tình. Khi gặp mặt, anh ta đeo một cặp kính mắt đen, mặc áo sơ mi ôm màu đỏ rượu, quần thì là loại ống rách, trên miệng thậm chí còn đang phì phèo một điếu thuốc. --> lặp từ một. • Suy nghĩ bằng cái đầu gối thôi, Lâm Vĩnh Hiên cũng hiểu đây là cái loại công tử gì. Anh ta một đời dựa vào tiền tài của gia tộc mà sống, tai tiếng nhiều vô kể, ăn chơi hoang tàng. --> ăn chơi hoang tàng là sao ta? Ăn chơi trác táng hoặc vô độ hay gì ấy! • Vừa hay, nhà anh ta quả thật là loại giàu tận xương tận rể, nuôi thêm vài thằng ăn bám như anh ta nữa cũng vẫn còn dư đến kiếp sau. --> sai chính tả: Rễ --> lặp từ anh ta! • Không chỉ thể, tiền tài đi kèm với quyền lực và sự trường sinh bất tử mới đích thực là thứ mà gia đình anh nhắm tới khi quẳng anh tới chỗ này. Thứ mà hầu như tất cả người song tính đều nhắm tới. --> sai chính tả: Thể --> lặp từ quá nhiều! • Nghe có vẻ hoang đường, nhưng Trần tộc là truyền nhân của một vị xà tiên, tuy máu xà trong người bọn họ đã bị loãng đi nhiều khiến cho tỉ lệ sinh thấp vô cùng. Song, tộc nhân trực thuộc phả hệ chính vẫn là còn được hưởng năng lực trường sinh từ máu tiên. --> sử dụng chữ song cho hợp lý đi bạn! • Không ai hiểu tại sao nhưng lâm gia nếu sinh ra người song tính thì lại có tỉ lệ sinh sản rất tốt, còn phía Trần tộc tất nhiên muốn có truyền thừa càng nhanh càng tốt. Nên hai gia tộc đã lập ra một khế ước, để cho bất kỳ người song tính nào của Lâm gia đều phải cưới người từ phía Trần Tộc. --> quên viết hoa chữ Lâm gia. • Bên khóe môi Lâm Vĩnh Hiễn ẩn ẩn hiện lên một nụ cười khinh miệt. --> Hiên • Song, ngay khi cậu con thứ của Trần tộc vừa đi du học từ nước ngoài về cũng là lúc Lâm gia đưa cho anh một tờ giấy từ chức. --> vẫn là chữ song nhé! - Chương 2: Về nhà • Đó là một cậu thiếu niên mặt trắng mềm mại, thanh tú nhẹ nhàng, tầm chừng chỉ khoảng 15, 16 tuổi. --> ghi chữ thôi nha bạn! • Trần Chính vừa thấy cậu thiếu niên thì liền lầu bầu dập tắt điếu thuốc, rồi đập vào người anh, nói nhỏ: --> làu bàu • Nghe xong Lâm Vĩnh Hiên lạnh cả người. Anh cảm thấy có lẽ tam quan của mình đã thật sự sụp đổ rồi. --> ngũ quan! "Nghĩ gì mà lâu la vậy." --> lâu la là cái gì? • Lòng đang có ý xấu Lâm Vĩnh Hiên liền bị chột dạ. Anh vội vàng đứng phắt dậy, giọng nói cũng vì hồi hôp mà to hơn bình thường: --> hộp • Lâm Kiệt thấy thếcũng không bực, cười khúc khích, nhẹ nhàng vỗ vào vai anh, nói: -> quên dấu cách chỗ thế cũng • Lâm Vĩnh Hiên liền cảm thấy nhẹ nhõm hẵng vì ba dễ chịu hơn anh đã nghĩ. --> hẳn • Đã thế, Lê Viên Tuất tính tình vốn lạnh. Đối với ai cũng chỉ một vẻ, càng là không thể kiếm được sự đón nhận từ phía gia đình Trần Duật. Vừa mới cưới nhau xong là anh ta cùng Trần Duât dọn ra ngoài sống riêng, thậm chí cả một năm không về cũng có khi. --> Duật • Nên là cái tình cảnh giương cung bạt kiếm này đã kéo dài được 5 năm. --> năm năm • May mà ngay lúc đó, một giọng nói chững chạc từ trên lâu truyền xuống, giúp mọi người thoát khỏi hoàn cảnh gượng gạo này: --> lầu Mình thấy mấy chỗ này bạn cần sửa lại để tác phẩm hoàn thiện hơn nha! Câu chuyện rất hay mà! Nếu bạn thật sự muốn mình nói sâu vào tác phẩm hơn nữa và chắc chắn không buồn những gì mình nói thì cứ lên tường nhà mình nhé! ^^ Chào thân ái!