Thế giới muôn màu của Gill

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Gill, 16 Tháng ba 2020.

  1. Gill

    Bài viết:
    6,243
  2. Gill

    Bài viết:
    6,243
    Chương 11: Bắt đầu cùng kết thúc vốn dĩ là một

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Gill

    Bài viết:
    6,243
    Chương 12: Cảm ơn, thanh xuân của tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời thanh xuân, trong lòng của mỗi người chắc hẳn ai cũng có trong lòng mình một bóng hình, một người khiến ta thầm thương suốt quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường.

    Tôi cũng không ngoại lệ, người ấy trong lòng tôi, giống như ánh dương rực rỡ, giống như một ngôi sao ở trên bầu trời đêm, cao tới nỗi không chạm đến được.

    Trương Tuấn Anh, bạn học cùng lớp của tôi! Cậu ấy luôn nổi bật hơn tất cả mọi người, học tập tốt, thể thao giỏi, đẹp trai, tính cách khá trầm.

    Cũng bởi thế, tôi ngay cả dũng khí đến gần cậu ấy cũng không có.

    "Thảo, mày không đến sân thể dục sao, trống vào lớp rồi kìa." Linh, con bạn thân của tôi từ bên ngoài ló đầu vào gọi

    "Ừ, tao đến ngay đây, chờ một chút."

    Tôi vội vàng khoác cái áo trường vào rồi đi ra ngoài. Mùa đông, có khoảng thời gian miền Bắc thực sự lạnh đến thấu xương, đến cả lấy tay ra khỏi túi áo để khởi động cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.

    Hôm nay hàng ba của tôi có chút thay đổi, bạn đầu hàng xin kiến tập, thầy thể dục liền gọi bạn đầu hàng dưới lên lấp chỗ trống.

    Bóng dáng cao gầy quen thuộc bước lên đứng ngay bên phải của tôi, che hết tia nắng sớm đang phản chiếu trên gương mặt tái nhợt vì lạnh của tôi. Cậu ấy vốn dĩ đã đẹp, nắng chiếu lên còn đẹp hơn. Mái tóc của cậu ấy khẽ lay động, dường như tim tôi lại loạn nhịp mất rồi.

    "Cậu cứ nhìn mình như vậy, chuyển động tác cũng không biết đâu."

    Giọng nói trầm ấm của Tuấn Anh vang lên, kéo ánh mắt đang dán chặt lên người cậu ấy của tôi quay trở lại với nền sân thể dục.

    Ngại, ngại chết tôi rồi.

    Hiện tại không cần soi gương, tôi cũng biết được mặt mình đang đỏ bừng.

    Tôi giống như con mèo ăn vụng bị bắt gặp vậy, có thể cúi đầu thấp đến đâu thì cúi đến đó.

    "Tôi nghe thấy tiếng cười của cậu ấy, rất khẽ, chắc chắn là đang cười nhạo tôi.

    Vì thời tiết không tốt, lớp sau khi khởi động được hoạt động tự do, tôi cùng nhỏ Linh ngồi xem đám con trai trong lớp chơi bóng rổ. Đương nhiên không chỉ có tôi và Linh, tất cả các bạn nữ trong lớp đều vây quanh sân bóng, một nửa trong đó là cổ vũ cho Tuấn Anh.

    " Mày không phải thích Tuấn Anh ư, sao không tỏ tình? "Linh chống tay lên cằm nói.

    Tôi ngẩn người, tỏ tình sao? Tôi không có dũng khí. Nếu lỡ cậu ấy không đồng ý thì sao? Như vậy, chỉ sợ rằng ngay cả cơ hội làm bạn chúng tôi cũng không còn nữa. Cậu ấy ưu tú như vậy, hẳn là không để ý đến tôi.

    " Tao.. "

    " Cẩn thận kìa! "

    Tôi vừa mới mở miệng, liền bị Linh nhanh chóng cắt ngang. Tiếng hét của nó, làm đầu óc tôi trở nên hỗn loạn.

    Quả bóng đang bay rất nhanh về phía tôi, mà tôi thì cứ ngây ngốc đứng đó, một chút phản ứng cũng không có.

    Bộp! Tôi nghe thấy tiếng bóng va đập vào cơ thể người, hai mắt tôi lúc đó nhắm nghiền, nhưng ngay cả một chút cảm giác đau cũng không có. Mà hình như, cả người tôi đang được ai đó bao bọc. Không phải hình như, mà đó là sự thật.

    Mở mắt ra, tôi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy gương mặt của cậu ấy, người đã in sâu đậm bóng hình của mình trong trái tim tôi.

    " Cậu không sao đấy chứ? "Lại là giọng nói ấy, tôi như bừng tỉnh đẩy Tuấn Anh ra khỏi người mình.

    " Không.. không sao! Câu này tớ phải hỏi cậu mới đúng. "

    " Tớ không sao! Chú ý quan sát, đừng có lơ đãng nữa. "Cậu ấy cười rồi tiếp tục quay trở lại sân bóng, trước khi vào sân còn quay lại vẫy tay chào tôi. Thoáng chốc, tôi biết trái tim mình lại loạn nhịp. Cậu ấy, luôn khiến người khác phải dõi theo, phải ngưỡng mộ, phải khao khát được chạm tới.

    Tôi liệu có thể hay không?

    " Mày mà không nhanh là sẽ bị người khác cướp mất, cái Lan lớp mình hình như đang đan khăn tặng cậu ấy đấy. "Linh vỗ vai tôi, khiến tôi bừng tỉnh khỏi cơn mộng. Đúng, thanh xuân của mỗi người chỉ có một lần, lúc này tôi không thử thì còn chờ đến bao giờ. Hiện tại chúng tôi đã học năm ba, cũng sắp tốt nghiệp rồi, có thể sau này ra trường chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa.

    Tôi muốn mạo hiểm một lần, dù có thất bại cũng sẽ không hối tiếc. Vậy là mùa đông năm đó, tôi lao vào học đan khăn để tặng cậu ấy hôm sinh nhật. Vốn đã không khéo tay, thời tiết lại quá lạnh không khỏi khiến tay tôi bị cứng, cái khăn trông chẳng hề đẹp mắt.

    Hôm sinh nhật Tuấn Anh, tôi quàng cái khăn đến trường, định bụng khi nào nhìn thấy cậu ấy sẽ tặng rồi nói ra lòng mình. Nhưng hình như ngay từ đầu ông trời đã không có ý định đối xử tốt với tôi.

    Thiếu Lan, cô bạn cùng lớp xinh đẹp đã nhanh hơn tôi một bước, đích thân quàng cái khăn mà cậu ấy đan lên cổ của Tuấn Anh. Tôi nhìn thấy cậu ấy, trong ánh mắt loé lên tia ấm áp.

    Tôi nhìn thấy cậu ấy, miệng nở nụ cười.

    Tôi nhìn thấy cậu ấy, xoa đầu của Thiếu Lan.

    Hình như tôi chậm một bước rồi.

    Hình như thanh xuân của tôi đã trở thành đặc quyền của người khác rồi.

    Hình như tôi chưa lâm trận đã thất bại rồi.

    Hình như, tôi rất muốn khóc. Không còn nghĩ được nhiều, tôi vội vã xoay người đi lên lớp. Trong lòng tôi hiện tại rối như tơ vò. Mối tình đầu của tôi cứ như vậy mà kết thúc hay sao?

    Tim tôi thấy hơi nhói, nước mắt cũng không tự chủ được mà rơi xuống. Khóc, tôi khóc cái gì chứ? Cậu ấy chưa từng là của tôi, tôi lấy đâu ra quyền oán trách đây?

    Chỉ là, cảm thấy tiếc nuối. Còn chưa kịp bắt đầu, đã phải khép lại như vậy. Yêu đơn phương giống như ôm lấy một con nhím, ôm càng chặt sẽ càng đau. Chỉ cần một cử chỉ nhẹ của con nhím, cũng có thể khiến ta bị tổn thương. Tôi đối với cậu ấy, rốt cuộc là yêu đến mức nào chính tôi cũng không biết được.

    Nó cũng hiểu được phần nào, ôm lấy tôi rồi xoa lưng nhè nhẹ, tựa như an ủi. Thanh xuân, nhất định phải có cho mình một đứa bạn thân, bởi nó sẽ luôn là đứa ở bên khi bạn cần, thấu hiểu và sẻ chia cùng bạn dù buồn hay vui.

    Không có ai mãi cô độc, chỉ là chưa tìm được người bạn hợp với mình. Nhỏ Linh, tôi may mắn khi được làm bạn của nó.

    " Đừng buồn, có tao ở đây. Không sao hết, chỉ là một thằng con trai thôi. "Tôi vốn dĩ không muốn khóc, nhưng nghe nó nói vậy nước mắt liền tuôn trào. Đúng, chỉ là một thằng con trai thôi, sao tôi lại không buông bỏ được cơ chứ?

    Phải chăng là do tôi quá nhu nhược, đã xác định thích cái gì là rất khó buông?

    Phải chăng là do Tuấn Anh quá mức tốt, khiến tôi luôn muốn chạm vào?

    Phải chăng là do hình bóng đó đã quá sâu đậm, dù có cố gắng đến đâu thì tôi cũng không xóa đi được? Tuấn Anh đi vào lớp nhưng không có Thiếu Lan, trên cổ cậu ấy cũng không quàng cái khăn kia khiến tôi cảm thấy có chút ngạc nhiên. Sau khi kết thúc học kì một sắp xếp lại chỗ ngồi, cậu ấy chuyển đến ngồi phía trên tôi. Tôi đang chăm chú viết bài, liền thấy bàn học của mình có chút bị dịch xuống, Tuấn Anh đang dựa lưng vào ghế, ngả người về phía tôi.

    " Này! "Cậu ấy lên tiếng.

    " Có chuyện gì sao? "Tôi trả lời.

    " Cậu không có chuyện gì muốn nói với mình sao? "

    " Chuyện gì là chuyện gì?" "Hôm nay là sinh nhật mình đó, chẳng lẽ cậu không biết?" Cậu ấy nhăn mày.

    "Sinh nhật vui vẻ!"

    "Chỉ vậy thôi sao?" Còn gì nữa sao?

    "Chỉ vậy thôi!" Sau khi nghe câu trả lời của tôi, cậu ấy dường như có chút bực bội ngồi thẳng lại, chăm chú vào bài học. Tôi khó hiểu, đã có người tặng quà cho rồi, còn đòi gì ở tôi nữa. Chẳng lẽ không sợ Thiếu Lan sẽ ghen sao? Cả một ngày hôm đó, tôi chẳng thể nào tập trung học được. Có một số người, khi bạn đã quyết định buông bỏ, người ấy lại luôn không trùng mà hợp xuất hiện trước mặt bạn.

    "Hương Thảo!" Tôi nghe thấy tiếng có người gọi tôi, một giọng nói vô cùng quen thuộc của cậu bạn bàn trên. "Hử? Tan học rồi chưa về sao?"

    "Tớ đang chờ cậu!" Chờ tôi? Tại sao phải chờ tôi? Nhìn người con trai trong bộ đồng phục phẳng phiu đang đi về phía mình, tim tôi chẳng thể nào ngưng làm loạn. Vũ Hương Thảo, mày nhất định phải bình tĩnh!

    "Chờ tớ làm gì?" Tôi ngây ngốc hỏi lại. "Cái khăn của cậu, có thể cho tớ không?" Khụ! Tôi thề nếu hiện tại tôi mà đang uống nước đảm bảo sẽ bị sặc chết. Cái tình huống quái quỷ gì đang xảy ra? Bạn học à, có thể bớt hù người khác có được hay không? <Tôi nhìn xuống cái khăn quàng quanh cổ mình, đường đan vụng về, không được đẹp mắt như vậy thì cậu ấy xin để làm gì trong khi đã được người khác tặng cho một cái rồi?

    "Nó rất xấu!"

    "Nhưng tớ thích!"

    Tôi không nhịn được nữa, thử một lần này, chết thì chết! Tôi nhìn thẳng vào mắt Tuấn Anh, lấy hết dũng khí nói với cậu ấy: "Bạn Trương Tuấn Anh, cậu đã có bạn gái rồi, có thể ngưng thả thính tớ có được hay không? Tớ thừa nhận, tớ thích cậu, từ rất lâu rồi, nhưng vì cậu quá ưu tú nên không dám nói ra. Cái khăn này đúng là tớ làm cho cậu, nhưng cậu đã có người khác tặng rồi, nó cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa. Tớ thích cậu, vậy nên bất cứ hành động nào của cậu cũng có thể khiến tớ loạn nhịp, vậy nên xin cậu hãy để tình cảm này của tớ có thể ngủ say đi."

    Tôi nói một hơi dài thật dài, đến cả bản thân cũng phải ngạc nhiên. Cuối cùng tôi cũng nói ra được rồi, lòng tuy buồn nhưng rất nhẹ nhõm.

    Tuấn Anh đứng ngây người ra đó, cậu ấy dường như chưa tiêu hóa hết được lượng thông tin mà tôi vừa truyền ra.

    Tôi lặng lẽ xoay người, không muốn đối diện với cậu ấy nữa, quá mất mặt. Đi được vài bước, liền bị cậu ấy giữ lại. Cậu ấy nắm chặt tay tôi, không cho tôi có cơ hội thoát ra.

    "Ai nói với cậu là tớ đã có bạn gái? Ai nói với cậu là tớ đã có khăn được tặng từ người khác?"

    "Cậu với Thiếu Lan chẳng phải.."

    "Đồ ngốc, cậu chẳng phải nói thích tớ sao, cậu không hiểu tớ chút nào cả. Người tớ thích là một cô gái hơi ngốc, thường xuyên lơ đãng, không quá khéo tay, nhưng mọi thứ cậu ấy làm đều khiến tớ rất thích, mọi cử chỉ của cậu ấy đều khiến tớ chú ý, cậu ấy là cô gái ngồi dưới bàn mình, tên Vũ Hương Thảo." Tai tôi ù đi, cậu ấy đang nói cái gì vậy?

    Lần này đến lượt tôi phải phân tích câu nói của cậu ấy hồi lâu. Thì ra, cậu ấy cũng chú ý đến tôi.

    Thì ra, cậu ấy và Thiếu Lan không có gì hết. Thì ra, bao lâu nay không chỉ có mình tôi rung động.

    Tôi xoay người, lấy khăn trên cổ mình quàng vào cổ cậu ấy. Nắng hôm nay dường như trở nên đẹp hơn, bởi vì tôi có cậu. Cảm ơn nhé, thanh xuân của tôi!

    [..]
     
    Chuông Gió, Dung0807, LoBe2 người khác thích bài này.
  4. Gill

    Bài viết:
    6,243
    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con ngu.. Cô nhận lại được những gì khi truất hết lòng chung thủy cho một người con trai. Nhận được hai từ "Con ngu" từ bố mẹ nhận lại hai chữ "Ngu ngốc" từ bạn trai.

    Lúc anh 17 tuổi đột nhiên nghỉ học, cô tìm hỏi bạn bè anh mới biết anh vì không đóng được học phí nên bị trường ép nghỉ. Cô ngu ngơ lấy tất cả tiền tiết kiệm của mình đóng học phí cho anh. Anh đi học lại..

    Năm anh 18 tuổi anh tỏ tình với cô. Đứng trước mặt cô khuôn mặt anh ửng đỏ lắp bắp nói "Anh thích em" một câu trả lời "Em cũng vậy" của cô báo trước chuỗi ngày đau đớn gian truân sau này của cô..

    Năm anh 20 tuổi được nhà trường cử đi học Anh du học. Anh luôn than vãn với cô rằng kinh tế gian đình rất khó khăn nên dù muốn cũng không thể du học. Đổi lại tâm tình đau thương của anh là một số tiền lớn từ cô.. một số tiền lớn.. và là tiền cô lấy cắp của bố mẹ. Anh vui mừng nhìn cô nói lời cảm ơn sau đó lại hứa hẹn "Anh sẽ học thật giỏi sau đó sẽ cưới em". Cô vui vẻ gật đầu..

    Những tháng ngày yêu xa sau đó thật sự rất khó khăn. Cô vì anh mà cố gắng thức khuya chỉ vì một cuộc điện thoại. Vì anh mà cố gắng tiết kiệm vì một câu nói "Bên này anh rất khổ" của anh..

    Ba năm sau anh 25 tuổi cô 24 tuổi. Cô vừa mới ra trường, công tác việc làm của cô rất ổn định. Nhưng có một thứ nó vẫn chưa bao giờ ổn từ lúc anh đi. Là trái tim của cô. Đã ba năm rồi chưa một lần anh về nước cô thật sự nhớ anh phát điên rồi.

    Một tuần sau khi thu xếp việc làm ổn định cô đặt vé máy bay đi Anh quốc vì muốn cho anh một bất ngờ nên cô chẳng báo trước 9h tối cô đáp máy bay tại Anh. Một mình đón taxi cô mang theo tâm trạng vừa vui mừng vừa lo lắng đến căn hộ của anh..

    "Cửa không khóa. May thật"

    Cô vui mừng thầm nghĩ tay nhanh chóng mở cửa đi vào trong. Nhưng bên trong rất tối thật sự khác xa những gì cô nghĩ căn phòng anh thật bừa bộn. Đi thêm vài bước cô lại thấy đồ lót của nữ. Tim cô như thắt lại cô từng bước từng bước đến gần phòng ngủ bên trong chỉ là những âm thanh ưm.. ưm.. a.. a.. kích dục của một người phụ nữ cô ta nói bằng tiếng anh nhưng âm ngữ trong câu đó vì có vị dục mà biến đổi nhưng không vì vậy mà cái tên "Tuấn Khải" người đàn ông vốn dĩ thuộc về cô cũng bị biến đổi. Cô run rẩy xoay nắm đấm cửa bước vào phòng. Nhưng những gì cô thấy chỉ khiến tim cô như vỡ vụn. <Trong căn phòng ngập mùi hoan ái cô thấy ánh mắt căm ghét của người phụ nữ bắn về phía mình và ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông nhìn mình như thể kẻ thù. Cô buông thõng từ từ đưa người trượt xuống hai tay ôm lấy đầu gối khóc nấc. Cô ngủ thiếp đi lúc nào chính cô cũng không hay.

    Sáng hôm sau..

    Cô tỉnh dậy với cái lưng đau nhứt và cặp mắt sưng vù. Lê chân đi khỏi phòng vừa bước ra ngoài đã gặp anh, cô buồn bã cúi gầm đầu đến sofa lấy túi xách lặng lẳng rời đi. Bổng một vòng tay cứng rắn ôm lấy eo cô từ phía sau trầm ấm mở giọng "Anh xin lỗi. Anh không phải phản bội em.. chỉ vì nhu cầu sinh lí anh thật sự xin lỗi. Vũ Na tha lỗi cho anh" Anh chôn đầu lên bả vai cô nói. Nghe được giọng nói ấy bỗng nước mắt cô từ từ chảy dài xuống, cơ thể cô cũng vì thế mà run theo. Anh xoay người cô đặt lên cô một nụ hôn thật sâu nhưng dần dà càng kì quá đà. Anh khẽ hôn lên vành tai cô thì thầm nói "Yêu" chỉ một chữ này thôi đã khiến cơ thể cô chẳng thể kháng cự đã mềm nhũng ra. Đôi môi anh thuần thục trượt xuống cổ xương quai xanh cô. Đôi tay cứng rắn cởi sạch chiếc váy và lớp áo ngực của cô ra. Anh đè cô nằm lên sofa dần dà xoa bóp khuôn ngực nõn bà ấy đôi môi không muốn rãnh rang mà liếm láp mút máy từ chỗ này đến chỗ khác đôi tay nhanh chóng kéo bỏ lớp quần của cô nhanh chống đút thẳng vào nhịp điệu nhanh chậm khiến cơ thể cô run lên từng đợt mùi vị dục hỏa dân lên khắp phòng.. Đến Lần đầu của mình cô cũng cho đi rồi chỉ mong trong lòng anh chỉ có cô.. chỉ có cô thôi.

    Bốn tháng sau..

    Cô hớn hở thử chiếc váy cưới mình ưng ý nhất đứng trước mắt anh nở nụ cười thật tươi lên tiếng hỏi "Anh! Có đẹp không" nhưng cô chỉ nhận lại được ánh mắt lạnh lùng của anh anh độc ác gằng từng chữ với cô "Đẹp.. đẹp lắm nhưng dù thế nào cái đám cưới này cũng không diễn ra. Chắc cô thắc mắc tại sao tôi lại làm vậy với cô. Đều do bố mẹ cô cướp mất công ti của gia đình tôi, thuê người hại chết hai người họ đến đứa em trai chưa thành hình của tôi cũng không còn nữa. Cô nghĩ xem tôi làm vậy có đáng không." nói rồi anh căm phẫn nhìn cô sau nhanh chống bước đi. Được vài ba bước bổng quay lại nhìn cô nói "Hôm nay là đám cưới của tôi. Nếu có thời gian hãy tới" Nói rồi anh nỡ nụ cười lãnh lẽo rồi bước đi.

    Hai giờ sau cô đứng trên tầng thượng lầu năm nơi anh tổ chức lễ cưới. Vẫn bộ váy cưới lúc nãy cô âm thầm đưa tay sờ bụng mình nấc lên từng đợt nói "Con ơi mẹ xin lỗi. Bố mẹ, con xin lỗi nếu là nợ của bố mẹ, vậy con gái sẽ trả thay vậy. Anh, em xin lỗi nếu đã rời bỏ em anh phải thật hạnh phúc nhé." nói rồi hay tay ôm chặt lấy bụng cô gieo mình vào gió từ trên cao nhảy xuống mang theo nụ cười mỉm hạnh phúc của một người được làm mẹ..

    Giây phút cầm nhẫn cưới trên tay lòng anh lại rung lên trong đầu chỉ là nụ cười mỉm thường ngày của cô. Để rồi giây phút ấy anh đành lòng để lại nhẫn cưới trút hết thù hận chạy vội đi tìm cô. Nhưng những gì anh nhận lại chỉ là một cái xác.. cái xác thật sự. Xác của một cô gái lẽ ra là vợ mình và một đứa con chưa kịp thành hình..
     
    Chuông Gió, Dung0807, LoBe1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tư 2020
  5. Gill

    Bài viết:
    6,243
  6. Gill

    Bài viết:
    6,243
    Chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi thầm thích anh ấy, từ lâu rồi, lần đầu tiên tôi gặp anh là lúc tôi 16 tuổi, lúc đó anh 17 tuổi. Trung học là khoảng thời gian đẹp đẽ gợi nhớ tuổi thanh xuân ngắn ngủi, gọi nhớ lên những đau buồn ở cái tuổi mới lớn. Anh ấy luôn được mọi nữ sinh yêu mến cuồng nhiệt, trong đó bao gồm cả tôi, có thể tôi đặc biệt hơn bọn họ một chút là ít ra anh còn có một chút để ý tới tôi hay nói trắng ra tất cả là do tôi là bạn thân của em anh ấy.

    Trong mắt bọn họ anh rất đẹp rất hoàn mỹ nhưng tính cách của anh bọn họ chẳng ai hiểu cả, tôi còn nhớ như in ngày hôm đó anh cùng bạn tập bóng rổ xong.

    ">Anh được rất nhiều người cổ vũ, đưa nước, nhưng anh lách qua bọn họ đi về phía tôi, tại sao anh lại đi về phía tôi? Bởi vì em gái của anh đã chuẩn bị nước cho anh và cô ấy ngồi kế tôi, cho nên anh mới đến chỗ tôi ngồi cùng.

    Đúng lúc đó em gái anh - bạn thân nhất của tôi cũng vừa rời đi không lâu, lấy bình nước cam trên ghế anh uống một hơi sắp cạn rồi quay sang nhìn tôi.

    " Em là bạn của em gái anh sao? Ngọc Trang đúng không? "- anh cười với tôi, nụ cười đó khiến tôi bối rối đến tim cũng muốn nhảy ra ngoài

    " Vâng, học trưởng anh như vậy không sợ người khác hiểu lầm sao.. "- Tay tôi luống cuống cứ bấu chặt lấy nhau

    " Hiểu lầm? Làm sao được chứ, ai cũng biết anh đang quen Nhi Nhi mà "- Anh cười, nụ cười không xa lạ như lúc nãy nữa, chắc là nhắc đến tên chị ấy nên anh mới vậy.

    " À.. Mà thôi giờ em về lớp không khéo lại bị thầy gim thì xong mất "- Tôi cười cười, đứng lên gật đầu chào anh một cái rồi chạy đi tuốt.

    Lúc đó tim tôi đập nhanh đến cỡ nào cũng có tôi biết, lúc đó vào đến lớp trong đầu tôi toàn là anh và anh thôi.

    Tôi thích anh? Không, tôi không thể đã nhiều lần ngăn cản mình suy nghĩ về anh nhưng tất cả đều không thể, hình ảnh của anh cứ thế lần lượt xuất hiện trong đầu tôi.

    Lần thứ hai tôi gặp anh là lúc tổng kết cuối năm, anh sắp ra trường mất rồi, thật ra tôi thua anh một lớp sẽ không được tham gia tổng kết lớp 12 nhưng do tôi trong đội diễn xuất, ca hát của trường.

    Hôm đó không may tôi bị đau họng không hát được, nên chỉ có anh hát một mình, anh thật chu đáo, trong hậu trường anh đưa tôi thuốc trị viêm họng, còn đưa tôi kẹo ngậm giúp giảm đau, lúc đó tôi chỉ cảm ơn anh rồi lặng lẽ đem viên kẹo anh cho cất vào túi

    Đứng từ xa, nhìn anh trên sân khấu cầm mic trên tay thả mình vào âm nhạc mà hát, khuôn mặt tuấn mĩ của anh khiến bao nhiêu cô gái bên dưới la hét âm ĩ, nhưng chỉ có tôi là đứng ở xa mỉm cười đưa tay cỗ vũ anh.

    Tiết mục của anh kết thúc, tôi rủ anh đi dạo một chút bởi vì sắp không gặp anh rồi, thật ra đúng lý mà nói tôi và anh gặp nhau hai lần nói chuyện quen biết sơ thôi thì chẳng cần như thế.

    Chỉ là tôi muốn níu kéo một chút ký ức về anh, anh sắp đi rồi tôi sắp không còn thấy anh nữa, nhưng mà ngày hôm đó tâm sự nói chuyện với anh thật nhiều điều, trong đó còn có nghe anh kể về chị ấy.

    Ánh mắt anh lúc đó dịu dàng yêu thương vô hạn khi nhắc đến chị ấy, tôi chỉ hoàn toàn ngắm anh, luôn cầu mong ước gì một ngày nào đó anh có thể nhìn tôi bằng ánh mắt ấy thì tốt rồi.

    Cho đến phút cuối tôi vẫn quyết định không tỏ tình với anh, chỉ lặng lẽ làm một người bạn để anh có thể tâm sự và nói chuyện.

    Sau đó mỗi ngày tôi và anh đều nói chuyện, tuy rằng ở trường tôi không thể gặp anh nhưng mỗi ngày tôi và anh đều nhắn tin, tôi cảm thấy như vậy là đủ rồi sau này tôi và anh trở nên thân với nhau như.. anh em.

    Anh 20 tuổi, tôi 19 tuổi.

    Ngày 4/5, là sinh nhật anh, tôi cũng được mời đến nhà anh, nhưng mà buổi tiệc đó không có chị ấy không có người anh yêu.

    Tối hôm đó, anh uống đến say khước, tôi đỡ anh về phòng anh, rồi anh kéo tôi ngồi trên giường cùng anh, anh kể với tôi rằng cô ấy bỏ anh, cô ấy không yêu anh, anh gục đầu lên vai tôi, nước mắt anh vương lên vai tôi cảm giác bỏng rát sâu tận da thịt ngấm vào tim.

    Cô ấy khiến anh tổn thương trầm trọng, nhưng việc đó có liên quan đến tôi không? Tại sao anh lại khiến tôi tổn thương sâu sắc hơn anh vậy? Nhìn thấy người mình yêu khóc vì người khác có thể vui nổi sao? Nghe thấy người con trai mình yêu buồn lòng, đau thương còn có thể vui nổi sao?

    Anh nói với tôi:" Em mãi là người tốt nhất, ít nhất em sẽ không bỏ anh như họ "

    Lúc đó tôi chỉ cười thật dịu dàng, tôi biết tôi không thể bỏ anh mà đi được bởi vì tôi rất yêu anh, nhưng tôi sợ khi tôi nói ra tôi và anh không giữ được tình bạn, lời thổ lộ đó là khoảng cách đẩy anh xa tôi.

    Sau đó anh ôm tôi thật chặt, rất chặt, anh nói anh chỉ muốn ôm tôi một chút thôi.. một phút giây anh ôm tôi khoảng thời gian ngắn ngủi lại khiến tôi trân trọng cả đời.

    Anh nói với tôi, anh nói muốn tôi làm bạn gái anh, tôi không nên đồng ý bởi vì lúc này anh ấy chắc chắn chỉ xem tôi là thế thân của cô ấy thôi.

    Nhưng mà vì tôi yêu anh ấy nên mắt nhắm mắt mở hồ đồ chấp nhận anh.

    Chúng tôi quen nhau 3 tháng, anh rất quan tâm chăm sóc tôi nhưng yêu thương tôi thì không.. thứ cho tôi đã ảo tưởng quá xa rằng anh sẽ yêu tôi.

    Anh quan tâm tôi như vậy là vì tôi là bạn gái anh hay tôi là thế thân cô ấy? Tôi không rõ nữa, mỗi ngày đều mù quáng, mỗi ngày đều có mắt mà lơ mơ không dám xem xét mọi chuyện.

    Tôi sợ khi tôi biết được sự thật kia tôi sẽ không chịu được nỗi đau này, đau đớn không phải tôi chưa từng trải mà là bây giờ không dám thử nữa.

    Anh nói sau này anh sẽ cầu hôn tôi, tôi im lặng không dám lên tiếng, tôi sợ mọi thứ tôi xây dựng bao lâu nay gồm cả sự tưởng tượng ảo mộng của tôi sẽ tan biến mất.

    Mỗi ngày chìm trong giấc mộng dài bên anh, ngày cô ấy quay lại là ngày tôi tin mình phải tỉnh mộng rồi, đúng như tôi dự đoán, anh nói anh còn yêu cô ấy, anh xin lỗi tôi rất nhiều, tôi cũng chỉ đơn thuần là cười nhưng nụ cười đó chất chứa bao nhiêu thê lương, đau đớn.

    Tôi nói tôi không sao, tôi biết anh còn yêu cô ấy mà, tôi quay đầu bỏ đi khỏi anh, tôi không dám nhìn anh một giây nào nữa, nhìn anh thêm một chút nữa thôi tôi sợ sẽ không kiềm lòng được mà ôm anh hét lớn anh đừng đi.. Nếu như anh yêu tôi thật lòng, thì lần chia tay này của tôi và anh là mãi mãi.. sợ rằng anh sẽ hối hận nhưng mà thứ cho tôi đã ảo tưởng quá nhiều, tôi chỉ nói nếu như thôi.

    Lần này tôi thật sự vô vọng rồi, cho dù muốn được nhìn thấy vẻ mặt gọi là thực sự hạnh phúc của anh ở lễ đường chỉ sợ là không thể rồi, bác sĩ nói tôi bị ung thư máu thật buồn cười phải không? Một cô gái với tuổi thanh xuân đầy đau khổ, một cô gái còn đong đầy tương lai phía trước thế mà lại ra đi vì căn bệnh quái ác kia.

    Thanh xuân tôi có anh.. đến cả anh giờ cũng bỏ tôi đi rồi, anh nói tôi là người không bao giờ bỏ anh đi, anh sai rồi bởi vì tôi cũng sẽ có lúc rời đi.

    4 tháng sau

    Tôi nằm trên giường bệnh nhắm mắt rơi lệ, đây là lần cuối kiếp này tôi khóc vì anh, tôi yêu anh, tôi chưa hối hận bao giờ cả

    Hạnh phúc đơn giản là thấy anh được hạnh phúc vì tôi yêu anh nên tôi không muốn anh phải áy náy vì tôi, tôi nói tôi bận đi công tác ở Nhật có thể không quay về nữa nên không tham gia lễ cưới của anh.

    Nhưng mà đi công tác gì chứ, tôi đang nằm yếu ớt mỏng manh trong bệnh viện đây này, kiếp này trước lúc chết không thể nhìn thấy anh đúng là tuyệt vọng, nhưng mà ít nhất không nhìn thấy thì chắc kiếp sau sẽ không gặp cũng tốt

    Lúc xuống địa phủ tôi sẽ uống vong tình thủy qua cầu Nại Hà, vượt sông Vong Xuyên rất nhanh sẽ quên anh thôi, tôi cuối cùng cũng nhắm mắt, cả đời này được yêu có gì là không mãn nguyện.

    Ngược lại trong hôn lễ của anh.

    Cha sứ đang đọc các nghi thức thì em gái anh hối hả chạy vào lễ đường, nước mắt làm nhoè đi lớp trang điểm của cô

    " Anh hai! Anh thật đê tiện! Uổng cho Ngọc Trang đã yêu thầm anh lâu như vậy, cô ấy yêu anh như vậy hi sinh cho anh như vậy mà anh lại không để tâm, anh sẽ không kịp nhìn cô ấy nữa đâu, biết tại sao không? Ngọc Trang chết rồi!"- Tiếng nói của cô ấy vang vọng khắp lễ đường đến cả cô dâu của anh cũng ngạc nhiên không kém

    Mọi người xôn xao bàn tán rất nhiều nhưng chẳng chữ nào lọt tai anh cả, em gái anh nói cô chết rồi! Không đâu! Không thể nhất định là vậy rồi.. Anh cuống cuồng chạy ra khỏi lễ đường, anh tìm khắp nơi cho đến khi bệnh viện báo nhận xác

    Đứng trước xác tôi đã lạnh từ lâu, cảm giác anh là áy náy tội lỗi chăng? Không còn đau đớn hơn như thế, tay chân hầu như tê liệt anh đứng cũng không vững vàng.

    Linh hồn của tôi còn chút ấm ức, oán than mà tá lại trần gian, không ngờ lại thấy anh như vậy, nếu ai đó hỏi tôi có vui vẻ không? Tôi nhất định sẽ nói bây giờ tôi vui vẻ rồi.

    Cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy anh khóc vì tôi, nhắm mắt thật chặt linh hồn tôi dần dần mờ ảo.

    Tôi cảm giác mình bị cuốn theo một chiều hư ảo, mở mắt ra khắp nơi tiếng ai oán, đau khổ. Chắc là địa phủ, sau đó mọi thứ diễn ra cái gì tôi cũng không nhớ.

    Chỉ biết cuối cùng mình cũng uống được vong tình thủy, vượt sông Vong Xuyên, qua cầu Nại Hà

    Trước khi chuyển kiếp, ít ra còn có một người con trai trông lạ mà quen nắm lấy tay tôi cùng bước vào luân hồi.
     
    Chuông Gió, Dung0807, LoBe1 người nữa thích bài này.
  7. Gill

    Bài viết:
    6,243
    Chương 16:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối vừa ra quán bánh mì mua đồ ăn thì đột nhiên có một anh đẹp trai chen lên trước rồi quay ra mỉm cười với mình:

    - Em thông cảm, bạn gái anh đói quá nhõng nhẽo, em nhường anh mua trước được không?

    Thôi thì nể tình anh chiều người yêu, mình cũng gật đầu đồng ý. Chỉ là chưa đầy 2 phút sau thì người yêu anh chạy vào giậm tay giậm chân:

    - Anh làm gì lâu thế xếp hàng đến bao giờ ứ ừ

    Bỏ qua đoạn chị gái vung tay vung chân khắp nơi làm anh trai phải chạy ra dỗ ngọt. Cái cốc nhựa gần đấy bỗng dưng rơi xuống làm ướt hết đôi giày xịn của chị nên anh người yêu chỉ kịp dặn chị bán bánh cho ít tương ớt thôi nhé rồi chạy ra ôm bạn gái.

    Một lúc sau từ ngoài sân vang lên tiếng hét chói tai kêu "Cay quá", còn vẻ đắc ý thì hiện rõ trên gương mặt chị bán bánh mì. Công nhận con người khi khó ở thì xấu tính vl

    Thôi đi nhặt cốc đã hi vọng nãy không ai thấy mình hất nó xuống.
     
    Chuông Gió, Dung0807, LoBe1 người nữa thích bài này.
  8. Gill

    Bài viết:
    6,243
    Chương 17: Là đã cược cả cuộc đời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người mỗi ngày đi làm đều gặp nhau. Có đôi khi cô nhìn thấy anh sẽ phân tâm. Anh có một gương mặt rất đẹp nhưng thoáng tiều tụy, nhìn lâu dần, anh bắt đầu chú ý tới cô, sau đó luôn nhìn về phía cô mà mỉm cười. Cô cúi đầu, gương mặt đột nhiên hồng lên. Rất nhanh, đồng nghiệp chung quanh cũng thăm dò được tâm tình của cô, thường xuyên vui đùa gán ghép hai người bọn họ.

    Dần dần qua lại, anh cùng cô lại trở thành người yêu thật sự. Bọn họ đều đã đến tuổi kết hôn. Ngày đó lúc cùng nhau ăn cơm, cô do dự một chút, nhắc tới hôn sự. Lúc ấy anh sửng sốt một chút, không đáp lại, nửa ngày mới ngập ngừng nói, chỉ sợ.. chỉ sợ về sau, em đi theo anh sẽ phải chịu khổ.

    Không sợ. Cô nhỏ giọng nói.

    Anh không nhắc lại nữa, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, trong mắt cô, anh như vậy xem như đáp ứng rồi. Về nhà, cô nói chuyện hai người bọn họ với cha mẹ, bị phản đối mãnh liệt. Cha cô làm cùng nhà máy với bọn họ, ấn tượng đối với anh không tốt, liền phản đối bọn họ kết giao. Lý do là, anh là một người đàn ông không có chí tiến thủ, lười nhác, không chuyên tâm làm việc, còn có quan hệ với một đám thanh niên vô học, cô gái nào theo anh, về sau tuyệt đối sẽ không có được một ngày yên ổn.

    Hơn nữa hiện tại, hiệu quả sản xuất và tiền lương của nhà máy càng ngày càng sa sút, những người có năng lực đều bỏ đi tìm việc khác, mà anh vẫn còn lăn lộn ở đống dây chuyền sản xuất đó, một tháng chỉ có mấy trăm đồng tiền lương. Người đàn ông như vậy, không có tiền đồ.

    Không chỉ có cha mẹ, trong số những đồng nghiệp lúc trước đã vui đùa gán ghép bọn họ, những người thân thiết với cô cũng phản đối việc cô gả cho anh, lý do cũng giống cha mẹ cô, nói người đàn ông như anh, có thể thích, nhưng tuyệt đối không được lấy làm chồng.

    Cô lại giống như đa hạ quyết tâm, cho dù ai khuyên cũng đều chỉ có một câu: Tôi sẽ gả cho anh ấy.

    Cha mẹ thất vọng đến cực điểm, mẹ mắng cô: Con đang lấy hạnh phúc của chính mình ra làm tiền đặt cược đấy!

    Cô ngẩng đầu, chém đinh chặt sắt: Cho dù có thất bại, cho dù phải đi xin cơm, con cũng chấp nhận!

    Mọi người ngăn cản cũng không thể thay đổi chuyện gì, 24 tuổi, cô gả cho anh làm vợ, thuê một căn phòng nhỏ, chuyển ra khỏi nhà.

    Điều này dường như càng chứng minh suy đoán của mọi người, anh là kiếp nạn của đời cô.

    Nhưng sự thật lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, sau khi kết hôn, anh lại giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, hết sức khắc khổ cố gắng vươn lên.

    Đầu tiên là anh rời khỏi nhà máy nửa sống nửa chết kia, cắt đứt quan hệ với đám bạn bè linh tinh bên ngoài, bắt đầu công việc mới tại một xí nghiệp tư nhân.

    Khi mới bắt đầu, chỉ là thử việc, anh lại chỉ là người bình thường không có thân thế, không biết phải đi đường vòng bao lâu, mất bao nhiêu tâm tư, cuối cùng cũng gian nan đứng vững ở công ty đó. Khi đó, cô thấy anh vừa đen lại vừa gầy, giữa trưa mùa hè vẫn phải phơi nắng ngoài đường, bận rộn không có cả thời gian lau mồ hôi. Buổi tối cơ hồ không bao giờ về trước mười giờ, mỗi lần về nhà đều ngã xuống giường, không kịp thay quần áo đã ngủ quên.

    Một năm sau, công việc của anh dần đi vào quỹ đạo, trích phần trăm nghiệp vụ cũng dần cao lên, mà cô lại ngược lại. Đơn giản, anh không cho cô tiếp tục ra ngoài làm việc, an tâm ở nhà, chờ ngày làm mẹ. Khi đứa nhỏ ra đời, anh đã là quản lý, trong tay có rất nhiều nhân viên, thời gian rảnh lại học tiếng Anh cùng tiếng Nhật. Công ty cho anh xe, bọn họ lại mua một căn hộ mới. Mọi người đều thấy tiền đồ của anh sáng lạn. Lúc này cô, bởi vì sinh đứa nhỏ mà béo lên rất nhiều, lại vì không ra khỏi cửa, quần áo mặc cũng vô cùng tùy ý, đứng cùng một chỗ với anh, lại có cảm giác không xứng đáng. Lúc này, những người lúc trước lo lắng cho cô lại bắt đầu có một nỗi lo lắng mới, lo lắng người đàn ông có cặp mắt hoa đào này, sẽ bỏ cô mà đi. Đầu năm nay, những chuyện như vậy, quả thực là nhiều không đếm xuể.

    Nhưng lần này, mọi người lại nhìn lầm anh, so với những người sự nghiệp không ngừng phát triển khác, anh vẫn yêu cô thủy chung như một. Tình yêu đó, không biết còn thắm thiết hơn khi mới yêu nhau bao nhiêu lần, săn sóc che chở. Từ những chuyện lớn như ăn, mặc, ở, đi lại, đến những việc nhỏ như tâm tình, yêu thích, anh đều chu đáo, chưa bao giờ xem nhẹ.

    Từ ngày cô ở cữ, mỗi buổi tối, đều là anh rửa chân giúp cô, thói quen này, anh vẫn giữ tới tận bây giờ. Anh chưa bao giờ dấu diếm tình cảm đối với cô, có khi đồng nghiệp cùng bạn bè nói đùa: Mọi thứ đều thay đổi, hiện tại cũng nên đổi bà xã đi.

    Anh lắc đầu, còn thật sự nói; "Đời này, chỉ cần mình cô ấy."

    Hạnh phúc của cô, làm cho mọi người không còn lời nào để nói. Kỳ thật lúc trước cô cũng không thể ngờ được là sẽ có hạnh phúc như vậy, khi đó cô chỉ là yêu người đàn ông này, không muốn phải rời khỏi anh. Chẳng sợ đi theo anh chịu khổ, giống như cô đã nói, cô chấp nhận.

    Tối hôm đó, anh lại giúp cô rửa chân, ở trong nước ấm áp, anh trước sau như một, nắm lấy chân cô trong lòng bàn tay. Cô bỗng nhiên cười hỏi: "Sao anh lại có thể đối xử tốt với em như vậy?"

    Vấn đề này kỳ thật đã tồn tại trong lòng cô từ lâu. Cô thậm chí còn muốn hỏi: Vì sao sau khi kết hôn, anh lại giống như thay đổi thành một người khác vậy?

    Chỉ là cảm thấy không ổn, cho nên chỉ hỏi một câu này, coi như câu nói đùa. Anh vẫn như trước, ngồi xổm trước mặt cô, nắm lấy chân cô, nhìn cô một lát, sau đó chân thành nói: "Bởi vì lúc trước, em lấy hạnh phúc cả đời mình ra làm tiền đặt cược muốn đi theo anh, em là người duy nhất trên thế giới này tin tưởng anh đến vậy, anh sao có thể nhẫn tâm để em chịu thua."

    Cô thấy anh, người vẫn luôn thích nói thích cười, khi nói xong câu đó, đôi mắt đã đỏ hoe.
     
    Chuông Gió, Dung0807LoBe thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng tư 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...