Thân em như tấm lụa đào. Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai? Em ngỗi cành trúc, em tựa cành mai, Đông đào tây liễu, biết ai bạn cùng? Thân em như giếng giữa đàng, Người khôn rửa mặt, người phàm rửa chân. Anh đi lấy vợ cách sông, Để tôi lấy chồng giữa ngõ anh ra. Vắn tay với chẳng tới kèo, Cha mẹ anh nghèo, cưới chẳng đặng em. Thân em như hạt mưa rào, Hạt rơi xuống giếng, hạt vào vườn hoa. Thân em như hạt mưa sa, Hạt vào đài các, hạt ra ruộng cày. Áo vá vai, ai không biết, Áo vá quàng, chí quyết vợ anh. Duyên kia ai đợi mà chờ, Tình ai tơ tưởng mà tơ tưởng tình. Còn duyên kẻ đón người đưa, Hết duyên đi sớm, về trưa mặc lòng. Còn duyên kẻ đợi người chờ, Hết duyên vắng ngắt như chùa bà Đanh. Chim khôn lựa nhánh lựa cành, Gái khôn lựa chốn trai lành gửi thân. Chẳng nên, tình trước nghĩa sau Có con, ta gả cho nhau, thiệt gì! Chồng con có mô anh nào! Em còn lựng đựng vườn đào sớm trưa. Thà rằng chịu lạnh nằm không, Còn hơn lấy gái lẹm cằm răng hô. Đèn lưu ly nửa bấc nửa dầu, Nửa thương cha mẹ, nửa sầu nhân duyên. Nhờ ơn cô bác giúp lời, Chị em giúp của, ông trời định đôi. Đôi ta như đũa trong kho, Không tề, không tiện, không so cũng bằng.