Nhớ xưa gậy trúc, dép đen, Đi thăm mặt trận, Bác lên đỉnh đèo. Đường rừng khúc khuỷu cheo leo, Bác đứng trên đèo vẫy gọi con lên. Con mang hình Bác trong tim, Hành quân đánh Mỹ qua nghìn gian lao. Mỗi lần vượt dốc núi cao, Vẫn nghe tiếng Bác ngọt ngào vang ngân. Lòng dân như hoa hướng dương, Trăm ngang đổ lại một phương mặt trời. Dù cho vật đổi sao dời, Nguyện cùng non nước một đời sắc son. Hành quân với cháu hôm nay, Có thơ của Bác chép tay mấy bài. Tháp Mười đẹp nhất bông sen, Việt Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ. Đại hạn nhớ ơn trận mưa, Đêm tối mờ mịt, nhớ ngọn đèn soi. Cháu đi mải miết đường dài, Đọc thơ Bác, thấy nhẹ vai, ấm lòng. Cháu đi, có Bác đi cùng, Mỗi lời thơ sáng một vùng núi sông. Nguồn: Sưu tầm