Bài thơ: Buông Theo Ánh Hoàng Hôn Tác giả: Linhct - Nguyễn Mỹ Linh Thể thơ: Tám chữ (Nguồn ảnh: Internet) Lời thơ: Chiều phố núi cuộc tình rơi ngả nghiêng Người cheo leo bên vách tường hẹn ước Ta hững hờ thả mình gió xuôi ngược Kệ mảnh tình vất vưởng trôi về đâu. Đời người vốn là cuộc bể dâu Câu yêu thương chấp vá thân trầy xước Ngược mái chèo đớn đau điều biết được Nên lối về hai ngã rẽ chia đôi. Hoàng hôn về, chiều phố núi đơn côi Áng mây bay giăng sợi tình nhung nhớ Chẳng trách đời khi duyên tình trắc trở Cảm ơn người một thời lỡ câu yêu. Người đừng buồn, đừng làm bạn cô liêu Chuyện đã qua thả buông theo ánh chiều Sợi nắng vàng quyện vào cơn gió mát Sẽ dịu xoa cho ngày tháng tình phiêu. - Hết - Cảm nhận: Hoàng hôn thật đẹp nhưng cũng thật buồn. Từng ráng hồng nhè nhẹ buông phía chân trời xa kéo theo nỗi vương vấn cô tịnh. Trong đời ai cũng có những mối tình sâu đậm, mà khi nhớ lại làm lòng người khắc khoải khôn nguôi, khi ánh chiều buông cũng là lúc cõi lòng chợt dậy sóng, cô ơn lại càng cô đơn, cảm giác nuối tiếc vây kín. Thế nhưng, trong ánh hoàng hôn có vẻ đẹp êm dịu của buổi cuối ngày, yên ả, thanh bình, trong lành, ngọt mát.. thả hồn theo từng cảnh vật ngất ngây của thiên nhiên, tìm về sâu thẳm trong hồn người, cuộc đời còn lắm niềm vui cần tận hưởng, cớ sao lại vương âu sầu cho những gì đã qua?