"Chẳng có thơ đâu giữa lòng đóng khép" Tâm không vui thì lời viết ra làm sao có thể như chim bay sáo nhảy? Con người có thể đeo rất nhiều chiếc mặt nạ khác nhau để khoác lên mình một vài dáng vẻ mà người đời muốn thấy, cất đi 'một bản thân' thương tích đầy mình, trổ ngang trổ dọc những cắt cứa muôn hình. Nhưng con chữ viết xuống sẽ luôn trung thành với đáy tâm một người. Vì. Nỗi đau, làm sao có thể bắt chước? Người có nhiều quá khứ ngôn từ sẽ trở nặng ưu thương. Đẹp. Nhưng buồn! Một vài kẻ ghé qua thấy không thể đồng điệu thì buông lời nặng nhẹ. Vài người đến bên xoa dịu vì thân tâm đồng cảnh. Thương. Nhiều hơn giận! Lời hứa em sẽ hạnh phúc, từ 2 năm trước. Đến ngày hôm nay, em còn giữ lời không? Những ngày qua, Em đang học cách gói ghém lại những thương tổn đã từng Để cố dằn lại mảnh bình yên cố hữu Bản thân chán ghét việc gặm nhấm một quá khứ không ít hư hao, mất mát Những vết loét cứ hằn đi hằn lại Sâu lại càng thêm sâu.. Tập tành với vài ba vấp ngã Chuyện mạnh mẽ là sứ mệnh phải gánh vác trên vai Muốn vượt qua được mọi trở ngại trên thế gian này Việc đầu tiên con người cần làm là Mạnh mẽ. Rồi đến một ngày, khi mạnh mẽ cũng không còn bao dung cho những gai nhọn ngoài đời Em mong mình được một lần yếu đuối Nép mình đằng sau tấm áo tự vệ Để gai nhọn thôi không làm trầy xước hay rớm máu trái tim em.