Màu nắng nhạt phủ chiều u buồn, Vì sao em không vui, vì sao em rơi lệ? Giọt nước mắt tràn mi, em đau đớn sao? Tôi nhìn thấy em nhưng lại chẳng thể chạm tới Em có thấy tôi không? Để tôi ôm em nhé? Hãy để tôi ôm em! Em đừng khóc, xin em đừng khóc, Khoảng cách nào tồn tại, thời khắc nào chia cắt? Những nỗi đau thường trực! Cớ sao em cứ phải gắng gượng, em mệt mỏi rồi mà. Cho dù em không thấy cho dù không thể chạm Tôi vẫn luôn ở đây, luôn bên em. Vẫn luôn bên em mà! Sẽ chẳng đi đâu cả, Sẽ mãi bên em, Là một cái bóng vô hình.